Đỗ Kim Hoa đột nhiền nghiêm mặt lại. Một nửa là bởi vi hắn, nửa còn lại là do nữ nhi bị người ta gọi di.

"Không có ở đây." Bà vừa định nói.

Cách đó không xa lại truyền đến tiểng thiếu niên giọng khàn khàn cười nói vui vẻ, làm cho người ta cảm giác không đứng dan.

Đỗ Kim Hoa lập tức nhìn sang, liền thấy thiếu niên áo đỏ và Bảo Nha một trước một sau đang đi tới, thiểu niên đi phía trước, dài tay dài chân, hoạt bát như khỉ, còn nữ nhi đi phía sau, Nàng cầm cành cây trên tay, không biết thiếu niên nói gì, nàng dường như không thế nhịn được quất han ta một cái

Đỗ Kim Hoa đầu tiên cảm thán. Trời ơi! Bảo Nha dám quất người tal

Sau đó bà mới nghĩ lại. Lúc nãy doạ bà sợ c.h.ế.t khiếp, hóa ra người này không phải tới gay chuyện mà là bäng hữu của Bảo Nha đến chơi với nàng.

Cổ Đình Viên đứng một bên nhìn thấy cảnh này, đồng tử nhíu chặt. Trong lòng như bị đổ một bình giấm, trong vô tức năm chặt lấy rương sách.

Đây là người phương nao tới?

Người này là ai lại có thế cười cười nói nói với Bảo Âm, nhìn qua lại quen thuộc thân thiết như vậy? Cố Đình Viễn nhìn người này, quần áo cách ăn mặc của hắn ta không giống người thường, đột nhiên nghĩ đến khoảng thời gian Bảo Âm bị đánh tráo. Mười lăm năm nay nàng sống ở kinh thành, người lui tới chơi đùa đều là con em nhà quyền quý.

Lại nhìn quý công tử này, hắn hiểu chuyện gì đang xảy ra. Hắn hơi căng thẳng, người này tới tìm Bảo Âm làm gì? Bảo Âm tốt như thế nào, hắn biết rất rõ, không có lý do gì để người quen biết nàng từ nhỏ lại không biết. Hắn thấy hai người dường như rất thân quen, vừa nói vừa cười, trong lòng chua xót, không khỏi hoảng hốt.

"Nuong" Trần Bảo Âm đã đi đến gần. Buông váy xuống, ném cành cây đi, nhìn Đỗ Kim Hoa kêu lên. Về phần Cố Đình Viễn ở bên cạnh Đỗ Kim Hoa, nàng chỉ liếc hắn một cái, liền dời ánh mắt đi vào trong sân.

Mà Cố Đình Viễn được nàng liếc nhìn, lập tức trở nên vui vẻ. Hắn mím môi, cố gắng kìm nén khóe miệng đang nhếch lên.

"Đại nương." Tào Huyễn dắt ngựa, suy nghĩ một chút, sau đó chào Đỗ Kim Hoa một tiếng. Vừa rồi hắn ta không biết bà là mẫu thân của Trần Bảo Âm nên không tôn trọng bà lắm.



Cũng may Trần Bảo Âm không biết, nếu không nhất định đã hung hăng đánh hắn một trận. Mặc dù nàng chỉ là một tiểu cô nương, nhưng đánh người vẫn rất đau. Nghĩ đến cảm giác mỗi lần bị nàng đánh, Tào Huyễn thầm cảm thấy may mắn. Đỗ Kim Hoa thận trọng gật đầu: "Ư"

Mặc dù là bằng hữu của Bảo Nha, nhưng Đỗ Kim Hoa vẫn không quên bộ dạng vừa rồi của hắn ta. Vị quý công tử này, không thể đắc tội.

Tào Huyễn chào một tiếng rồi nhìn đi chỗ khác, không quan tâm liệu Đỗ Kim Hoa có sợ hắn ta hay không. Hắn ta quay đầu lại nhìn vào trong sân, chờ Trần Bảo Âm mang đậu ra.

Ánh mắt hắn ta rơi xuống mảnh sân bừa bộn, có cả những nam nhân tay không làm việc, những căn phòng bằng đất thấp lè tè, đôi mắt sáng ngời dần tối lại, khuôn mặt dần trở nên căng thẳng, cơ bắp trên má phồng lên.

Như thế này, nàng vì cái gì mà không đi cùng hắn ta?

Khi Trân Bảo Âm bước ra, nhìn thấy khuôn mặt của Tào Huyễn rất nghiêm túc, u ám. Nàng cũng tram mặt, thấy Đỗ Kim Hoa vẻ mặt lo lắng sợ hãi liền bước nhanh tới: "Ngươi lại đây! Cầm lấy đi đi!"

Tào Huyễn đưa tay ra, nàng đập nắm đậu vào lòng bàn tay hắn ta. Đôi mắt hắn ta mở to, khuôn mặt tuấn mỹ trở nên trống rỗng, chỉ còn lại sự hoang mang.

"Ngươi, ngươi cứ như vậy đưa cho ta?" Tiểu công gia sắp phát điên.

Không có túi để đựng, lấy khăn tay bọc lại cũng tốt mài

"Thì sao?" Trần Bảo Âm rút tay lại, lườm hắn ta một cái: "Còn muốn lấy khăn tay cho ta sao?"

Tào Huyễn không thể nhịn được nữa: "Ta đường xa tới gặp ngươi, tới một cái khăn tay ngươi cũng không nỡ cho à?"

"Khăn tay của khuê nữ sao có thể tuỳ tiện đưa cho người khác được?" Đỗ Kim Hoa nghe vậy không chịu nổi, lớn tiếng nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play