Trần Bảo Âm nhìn hắn ta hồi lâu, nở một nụ cười: "Tào Huyễn, ngươi định đỡ đầu cho ta à?"
Tào Huyền sửng sốt, há hốc mồm nhìn nàng. Ngay lập tức, han ta trở nên thẹn quá hoá giận: "Ngươi!"
Hãn ta là có ý định tốt mà!
"Ha ha hal" Trần Bảo Âm vẫn cười sảng khoái như trước. Mặt mày hào hứng, vẻ mặt tươi sáng. Nàng cười không ngừng cho đến khi khuôn mặt của Tào Huyễn trở nên tái nhợt, nhìn qua như đang muốn đánh nhau, nàng mới từ từ ngừng cười.
Hai mắt nàng sáng ngời, thần sắc dần dần dịu lại: "Tiểu công gia, cám ơn ngươi."
Nàng không gọi tên hắn ta nữa mà gọi là tiếu công gia, Tào Huyền biết rõ điều đó có nghĩa là gì. Hắn mím môi không nói nữa.
"Cám ơn ngươi đã tới thăm ta." Trần Bảo Âm lại cười: 'Nhưng ta bảy giờ, cũng không tệ lãm." Biết hẳn ta không tin, nàng lại đối mặt với dòng sông đang gợn sóng: 'Mẫu thân ta rất thương ta. Phụ thân ta, ca ca ta tẩu tẩu, họ đều là người tốt, Chất tử chất nữ cũng đáng yêu."
Mặc kệ hắn muốn sắp xếp cho nàng một cuộc sống như thế nào, Trân Bảo Âm đều không cảm thấy sẽ tốt hơn bây giờ.
Ngược lại, Tào Huyễn sau khi nghe nàng nói như vậy, lại có vẻ mặt kỳ quái: "Chat tử chất nữ sao? Đáng yêu sao?" Hắn biết nàng ghét tiểu hài tử đến mức nào. Khi nàng còn là Từ Tứ, nàng cũng không thích chất tử chất nữ của mình lắm.
"Đúng, rất đáng yêu." Trần Bảo Âm nghiêm túc gật đầu.
Lan Lan rất dễ thương, hiếu thảo với mẫu thân, thà mình chịu oan ức cũng muốn quan tâm đến mẫu thân, thật sự là một hài tử hiếu thảo.
Kim Lai ngây thơ lại có lý tưởng cao cả, để được ăn thịt, sẵn sàng học tập chăm chỉ.
Ngân Lai là nhỏ bé thường bám theo người khác như một cái đuôi, lúc nào cũng vui vẻ làm bất cứ điều gì người khác sai bảo.
Trần Bảo Âm nhớ lại khi còn ở Hầu phủ, nữ nhi của đại ca mới năm tuổi đã biết cách cho bã đậu vào trà của di nương. Nhi tử của nhị ca mới bảy tuổi đã động tay động chân lên xe ngựa của huynh đệ.