Các thúc bá giúp đỡ xây phòng, trong nhà bọn họ lo ngày hai bữa cơm, nấu nướng hàng ngày không phải là công việc dễ dàng, ba người phụ nữ trong nhà đều quần quật trong bếp, tất bật từ sáng đến tối.

"Ừ" Đỗ Kim Hoa biết nữ nhi mình tâm lý năm chắc, bản thân cũng không giúp gì được, đành phải lo lắng rời đi.

"Ngươi đi theo ta." Trần Bảo Âm nhìn Tào Huyễn, ra hiệu rồi đi về phía trước.

Đôi mắt của nàng trong veo ôn hòa khiến Tào Huyền có chút chột dạ, nghĩ đến vừa rồi vô lễ với Đỗ Kim Hoa, hắn sờ chóp mũi, cất bước theo phía sau nàng đi về phía trước.

Không muốn bị người trong thôn dòm ngó, Trần Bảo Âm đưa hắn ta đến bên bờ sông, một nơi yên tĩnh, rồi dừng lại.

"Ngươi muốn làm gì?" Tào Huyễn cảnh giác nhìn nàng, lui về phía sau một bước: "Ngươi không phải muốn nhảy xuống để vu oan cho ta đấy chứ? Ta nói cho ngươi biết, cho dù ngươi nhảy xuống, ta cũng không cứu ngươi đâu!"

Trần Bảo Âm chỉ lặng lẽ nhìn hắn ta.

Ánh mắt hai người chạm nhau, Tào Huyễn dần dần trở nên ngượng ngùng, có lẽ là bởi vì xung quanh quá yên tĩnh, khiến hắn có chút không được tự nhiên: " Khục, ta nói, ừm, ngươi ở đây có ổn không?

"Ngươi làm thế nào mà tới đây?" Trân Bảo Âm không có trả lời hắn ta mà hỏi ngược lại.

Tào Huyễn nghe vậy, trên mặt hiện lên lửa giận: "Còn không phải do tên họ Hoắc đó sao!" Lần trước bọn họ tình cờ người trước người sau chạy tới, Hoắc Khê Ninh không cho hắn ở đây, đánh nhau với hắn một trận, đánh cho con mắt hắn thâm tím.

Làm sao hắn có thể để mình đứng trước mặt nàng với con mắt như gấu trúc vậy được chứ? Chắc chắn sẽ bị nàng chế giễu. Thế là trở vê nằm dưỡng thương cho đến giờ.

"Hừm. ' Trần Bảo Âm không có hỏi hắn tình huống cụ thể, nàng đối với bánh trung thu tóc dài cũng không còn hiếu kì nữa: "Vậy ngươi lần này tới đây làm gì?"

Tào Huyễn nghe nàng hỏi, trái tim hắn đập nhanh hơn. Nhìn dung mạo thanh tú thoát tục của thiếu nữ trước mặt, hắn ta nhận ra rằng nàng không giống như trước đây, nàng bớt đi mấy phần hung hăng, kiêu ngạo, lại nhiều hơn mấy phần điềm tĩnh, ổn định.

Nhưng, nàng vẫn là nàng.



Dần dần, miệng trở nên khô khốc, ánh mắt đảo qua một hồi, hắn ta hắng giọng một cái nói: "Ta muốn hỏi ngươi, có muốn đi cùng ta không?"

Câu này rất quen thuộc. Trân Bảo Am nhướng mày, nhưng không có cảm giác chán ghét như khi nghe Hoắc Khê Ninh nói, nàng chỉ cảm thấy hơi buồn cười khi nghe Tào Huyễn nói những lời này.

Không vội cự tuyệt, cảm nhận gió sông lướt qua người, nghe tiếng lá xào xạc, nàng khẽ nghiêng đầu, lặng lẽ nhìn khuôn mặt tuấn tú khí khái bừng bừng của hắn, hỏi: "Ta đi theo ngươi à? Làm gì?"

Làm gì? Còn có thể làm gì nữa chứ! Trái tim của Tào Huyễn đập lỡ một nhịp, hắn ta cảm thấy nàng không nghiêm túc, lại đi hỏi một câu hỏi như vậy.

"Làm nha hoàn!" Hắn hung ác trừng mắt nhìn nàng: "Mỗi tháng cho ngươi năm lượng bạc, ngươi có đi không?"

Trần Bảo Âm thực sự sắp cười ra thành tiếng.

"Nha hoàn sao?" Nàng đến gân, chậm rãi đi vòng quanh hắn ta: "Tào Huyễn, ngươi thực sự nghĩ như vậy sao?"

Hai người bọn họ từ lâu đã không hợp nhau.

Vì lý do gì, Trần Bảo Âm không thể nhớ. Tóm lại, từ lúc có ký ức, hai người bọn họ đã mâu thuẫn rồi. Nàng làm chuyện gì, Tào Huyễn cũng sẽ thò một chân vào. Có đi có lại, nếu nàng phát hiện Tào Huyễn muốn làm ra chuyện tốt gì, cũng sẽ góp vui cho hắn một chút.

Thời gian lâu dài, thâm thù giữa hai người kết lại. Nàng nhìn hắn không thuận mắt, hắn nhìn nàng cũng thấy khó chịu. "Vậy ngươi có đi không?" Tào Huyễn khoanh tay trước ngực, cụp mi mắt nhìn nàng.

Trần Bảo Âm nhướng mày hỏi ngược lại: " Nếu như đổi thành là ngươi, ngươi có đồng ý không?"

Tào Huyễn sững sờ, lập tức nghĩ tới lời nàng nói. Nếu như hắn ta sa cơ, nàng muốn hắn ta làm người hầu, thì...

Đương nhiên là không làm!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play