"Nương! Tại sao lại nói trong mắt chủng con chỉ có tiền? Nương nói như vậy bọn con quá oan uống rồi!" Trần Nhi Lang đau lòng, cỏ chút lo lằng,Vậy một phần này con cũng không cân nữal Con từ chối được không? Đưa tất cả cho Bảo Nha đi!"
Hắn ta chỉ muốn có một chút tiền riêng, cũng không cảm thấy chia cho Bảo Nha như vậy thì phân của hắn quá ítl Nương nói han như vậy thật quá oan uống.
"Ngươi là không vừa ý với Bảo Nhal Đỗ Kim Hoa nhìn hắn ta nói. Han cùng Tôn Ngũ Nương là phu thê, mặc kệ han ta nghĩ thế nào, dù sao Tôn Ngũ Nương nói ra, thì đều là lỗi của hắn ta.
"Con không có!" Trần Nhị Lang phủ nhận.
Thấy hai mẫu tử bọn họ sắp cãi nhau, Trân Bảo Âm nắm c.h.ặ.t t.a.y Đỗ Kim Hoa, nhẹ giọng nói: " Nương, nương!"
"Đều tại vì bạc. Đỗ Kim Hoa quay lưng lại, nghẹn ngào lau nước mắt: 'Sớm biết thế này một trăm lượng đó ta không nên lấy, đáng lẽ ngay từ đầu nên ném di nghèo cũng đã nghèo rồi."
Trần Bảo Âm cụp mắt xuống, nhớ lại khoảng thời gian ở trong Hầu phủ. Bạc tiền không thiếu nhưng vần là nam tranh nữ đấu, bọn nhỏ cũng học tiheo như vậy. Vì cái gì chứ?
Nhưng lúc này Đỗ Kim Hoa đang buồn, nàng nhất định không thể nói như vậy. Còn phải nói ngược lại: "Vâng, tất cả là do bạc mà ra. Nhưng mà, không phải vì có quá nhiều mà là vì có quá ít."
Nàng mỉm cười nhìn ve phía các ca ca tẩu tẩu: "Nếu nhà mình khá giả, bạc nhiều đến xài không hết, ai cũng có hai chục lượng tiền tiêu vặt, ai còn vì một hai văn tiền mà nổi giận chứ? Phải không nào?"
Muội muội bị thiệt thòi còn muốn nói giúp cho mình, Trần Nhị Lang cảm thấy xấu hổ, lập tức nói: "Bảo Nha, nếu có một ngày như vậy, nhị ca có hai mươi lượng tiền tiêu vặt, sẽ cho muội mười lượng!"
Trần Bảo Âm cười: " Đa tạ nhị ca."
Tôn Ngũ Nương không vui, nhéo hắn ta một cái, đưa cho Bảo Nha mười lượng, nàng ta còn bao nhiêu? Nàng ta không thể ít hơn Bảo Nhal
Trân Nhị Lang lúc này đang rất tức giận với nàng ta, hắn ta hất tay ra không nhìn nàng ta.
Tôn Ngũ Nương nhéo hắn ta mấy cái, không thấy đáp lại, hậm hực buông ra. Ngẩng lên nhìn chỉ thấy muội muội đang cầm chiếc khăn lụa trắng như tuyết, lau nước mắt cho bà bà.
Bà bà cúi đầu, lấy tay lau nước mắt, nhỏ giọng trách mắng cả nhà. Còn muội muội thì nhẹ nhàng dỗ dành.
Trong ấn tượng của Tôn Ngũ Nương, bà bà luôn rất lợi hại. Nhưng lúc này, bà đang dựa vào người muội muội, bờ vai cong xuống, dáng vẻ gầy yếu, có chút đáng thương. Đáng thương sao? Bà bà đáng thương sao? Tôn Ngũ Nương bị chính mình làm cho sợ hãi, run lập cập.
"Nương, đừng khóc nữa." Trần Bảo Âm thấp giọng dỗ dành Đỗ Kim Hoa: "Nhị ca không phải loại người như vậy, nhị tẩu cũng không phải, nương còn không biết sao? Nhị tẩu chỉ là nhanh mồm nhanh miệng, tẩu ấy không phải người xấu bụng."
"Còn không xấu bụng sao?" Đỗ Kim Hoa bất mãn: "Nó chính là người xấu! Nó quá tham laml"
"Tẩu ấy tham lam cái gì? Đã nhiêu năm như vậy, tau ấy trong tay cầm được bao nhiêu tiền?" Trần Bảo Âm nhẹ giọng thuyết phục: "Tẩu ấy cùng lắm là có chút tâm tư, nhưng cũng không xấu, người trong nhà chúng ta, ai lại đi chấp trách tẩu ấy?"
Đối với Trần Bảo Âm, Tôn Ngũ Nương chỉ là một hài tử lớn xác. Nàng ta thích rất nhiêu, mà nếu cứ thích gì là sẽ nói ra. Trần Nhị Lang không cho nàng ta, người khác không cho nàng ta, không cho thi không cho, nàng ta quay đầu là lại quên ngày thôi.
Lúc đầu, nàng ta thích quần áo chăn đệm của Lâm Lang, nhưng Đỗ Kim Hoa không chịu cho, nàng ta xin xỏ hai lần bị Đỗ Kim Hoa giận dữ mắng mỏ thì cũng thôi, không thích chúng nữa.
Sau đó, Trần Bảo Âm có một trăm lượng bạc, Tôn Ngũ Nương muốn nhiều thế nào? Nàng ta muốn quần áo, đồ trang sức, đồ ăn thức uống, cái gì cũng muốn, ước gì có thể tiêu hết một trăm lượng lên nào, thậm chí Kim Lai cũng sẽ gạt sang một bên. Kết quả thì sao? Tới một văn tiền cũng không tới tay. "Nó chính là người xấu!" Đỗ Kim Hoa khẳng định.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT