Trước đầy, khi người khác đến cầu hôn, Đỗ Kim Hoa chưa bao giờ nói với nàng. Sợ những lời này làm ô uế tai nàng
"Nương vừa ý hắn à?" Nàng ra vẻ trấn định hỏi.
Đỗ Kim Hoa là mẫu thân của nàng, sao có thể không nhìn ra sự lo lắng của nữ nhỉ mình? Đột nhiên, bà cảm thấy đau lòng.
"Nương vừa ý hay không vừa ÿ, không quan trọng!" Bà cũng không có biểu hiện bất thường, vẫn thẳng thắn như bình thường: "Bảo Nha có vừa ý, chúng ta mới gật đầu."
Khi nghe câu này, vẻ mặt của Trần Bảo Am thả lỏng hơn một chút. Mặc dù nếu Đỗ Kim Hoa muốn gả nàng đi, nàng vân có thể giải quyết, nhưng vấn sẽ rất khổ sở.
"Vâng." Nàng nhẹ nhàng gật đầu.
Thấy nữ nhi như vậy, Đỗ Kim Hoa cảm thấy không thoải mái, liền nói: "Nương đã từ chối rồi. Dù là người tốt đến đâu, cũng phải tới cầu hôn thêm vài lần nữa. Để chúng ta xem thành ý."
Trần Bảo Âm mỉm cười nhẹ nhàng nói: "Vâng."
Nàng không muốn thành thân. Thành ý thì sao, gia cảnh tốt thì sao, cho dù gia thế tốt như thế nào cũng có thể tốt hơn Hầu phủ? Nhưng cuộc sống trong Hầu phủ như thế nào, nàng đã được chứng kiến. Không thể nói sự thật với Đỗ Kim Hoa.
Nhưng không nói gì, Đỗ Kim Hoa cũng không biết nàng đang nghĩ gì.
Sau khi cân nhắc, nàng mới nói: "Nương ơi, con không vội kết hôn đâu".
Đỗ Kim Hoa nhất thời cảm thấy buồn bực, vội vàng nói: "Không vội, không vội! Nữ nhi không muốn ga đi, chẳng lẽ bà đành lòng ép nàng phải gả đi sao? Bà ước mình có thể nuôi Bảo Nha thêm vài năm nữa. Bà muốn nói với nữ nhi, bà còn muốn nuôi nàng cả đời.
Nàng có thể vĩnh viễn không bao giờ lớn lên, cứ làm nữ nhi nhỏ của bà, bà sẽ nuôi nấng nàng cả đời, không để nàng bị bắt nạt.
Nhưng mà lời này không thể nói. Bà chắc chắn sẽ ra đi trước Bảo Nha. Bà không còn nữa, nhi tử nhi tức có thể chăm sóc nàng chu đáo không? Đỗ Kim Hoa không yên lòng. Có lẽ Kim Lai có lương tâm, nhưng hắn chỉ là chất nhi, làm sao bằng hài tử do Bảo Nha tự mình sinh ra chứ?
Tại Lê Hoa trấn.