Lộ Giai không để tâm đến vẻ mặt của Phoenix lúc này. Cô nhanh chóng quay trở lại, nhét đồ đạc vào túi hành lý trước đó đã lấy ra. Những thông tin về thị thực trên hộ chiếu mới đã cho cô một mục tiêu và động lực mới, giúp cô lấy lại sức mạnh.
Nicaragua nằm ở phía Nam Mexico, giáp với Honduras ở phía Bắc và Costa Rica ở phía Nam. Nói một cách đơn giản, nếu Lộ Giai muốn đến Nicaragua, cô phải quay lại con đường cũ.
Cô nhanh chóng nhận ra đây là một lựa chọn rất tốt. Con người thường ghét mất mát, đi ngược lại là hành động trái ngược với bản năng. Vì vậy, nơi cô sắp đến chính là nơi mà tất cả mọi người sẽ không bao giờ nghĩ rằng cô sẽ đến.
Cô nhớ mang máng mình đã thấy tin tức Nicaragua đã cắt đứt quan hệ với Đài Loan. Mặc dù không nhớ rõ chi tiết và cũng không quan tâm lắm, nhưng Lộ Giai đoán việc hộ chiếu mới có thị thực của Nicaragua chắc hẳn có liên quan đến sự kiện này.
Dựa vào trí nhớ ít ỏi về Trung Mỹ, Lộ Giai ước tính cô cách thủ đô Managua của Nicaragua khoảng hơn 400 km, phải mất vài giờ lái xe mới đến được.
Lộ Giai vẫn rất quyết tâm bất chấp điều đó. Cô sẽ đi ngay bây giờ.
Cô không lấy ra nhiều đồ đạc, chỉ vài phút là đã thu dọn xong. Lộ Giai đứng lên và chuẩn bị rời đi.
"... Lộ Giai! Giai!" Phoenix gọi khi thấy cô không để ý đến mình mà cứ thế đi thẳng ra ngoài. Theo phản xạ, anh nắm lấy cổ tay cô. "Nhưng...tôi không muốn chúng ta chia tay."
Vừa nói ra, Phoenix đã cảm thấy hối hận. Cả hai đã giải quyết được vấn đề hộ chiếu, không còn lý do gì để anh giữ Lộ Giai lại. Cô chỉ cần tìm cách thoát khỏi Costa Rica, đến bất kỳ quốc gia nào và mua vé máy bay về Trung Quốc, tránh xa những nguy hiểm mà anh đã mang đến cho cô.
Vậy anh lấy tư cách gì mà nói ra điều đó?
Quả nhiên, khi nghe những lời này, Lộ Giai dừng bước, cau mày khó chịu nhìn anh. "Caspar Phoenix, tôi đã không còn giá trị gì với anh nữa. Anh hoàn toàn có thể lợi dụng mối quan hệ với người anh họ đó để rời đi. Còn tôi, tôi đã bị anh hại đủ rồi. Làm ơn, buông tha cho tôi được không?"
Nhưng Phoenix vẫn không buông tay. Có lẽ vì vẻ mặt lạ lẫm của Lộ Giai khiến anh bất an, anh kéo cô vào lòng mặc cho cô vùng vẫy. Giọng anh khàn khàn và thành khẩn thì thầm, "Tôi cũng không thể dễ dàng rời khỏi Costa Rica. Mang tôi theo với, Giai. Tôi có thể bảo vệ em."
Phoenix cúi người ôm lấy cô, cánh tay mạnh mẽ siết chặt vòng eo cô, như một chú chó khao khát sự công nhận từ chủ nhân, anh nhìn cô với ánh mắt đầy hy vọng.
Nhưng Lộ Giai cực kỳ ghét điều này. Cảm giác nóng rực của cơ thể anh khiến cô nhớ lại những thủ đoạn hèn hạ anh đã dùng trước đây. Bị ép ngả ra sau, cô vừa tức giận vừa lo lắng, dùng hết sức đấm vào lưng anh, nhưng không khác gì đập vào đá. "Buông tôi ra! Tôi không cần sự bảo vệ của anh...anh chính là mối nguy hiểm lớn nhất."
Cuối cùng, khi không thể lay chuyển được Phoenix, Lộ Giai đành đưa tay vào bên trong áo anh, móng tay sắc nhọn cào vào làn da nóng rực của anh.
Phoenix chỉ khựng lại trong giây lát, sau đó càng ôm chặt cô hơn. Hàng mi vàng phủ bóng xuống đôi mắt anh. "Cho tôi một cơ hội cuối cùng...nếu không, tôi sẽ hối hận suốt đời vì những tổn thương không thể bù đắp mà tôi đã gây ra cho em."
Trước đây, Lộ Giai vốn có trái tim mềm yếu, tính cách cũng hiền lành, vậy nên chỉ cần cảm thấy người khác cần mình, cô sẽ không đắn đo mà dễ dàng tha thứ họ.
Vì vậy, cô đã hết lần này đến lần khác cho Phoenix cơ hội, luôn tin rằng anh thật lòng muốn bù đắp và đưa cô trở về nhà an toàn.
Nhưng bây giờ, cô đã quá mệt mỏi vì bị lợi dụng, đặc biệt là bởi Caspar Phoenix — người cô đã đặt niềm tin vô số lần. Cô không bao giờ muốn bị anh lừa nữa.
"Thật sao...vậy thì anh cứ việc hối hận một mình đi!"
Lộ Giai giãy giụa, khi cô tưởng Phoenix sẽ không bao giờ buông tay thì anh lại từ từ thả cô ra.
Phoenix đã buông tay khiến Lộ Giai cảm thấy nhẹ nhõm. Cô không thèm nhìn lại anh mà quay đầu bước ra ngoài.
Đến cửa, cô ngập ngừng không biết phải đi đâu để bắt xe. Một linh cảm kỳ lạ khiến Lộ Giai quay đầu lại.
Quả nhiên, cô thấy Phoenix đã cầm hành lý và lặng lẽ đi theo sau cô.
"Anh bị bệnh à?!" Lộ Giai không kìm được mà hét lên với anh trên con đường vắng vẻ của khu dân cư giàu có.
Nhưng Phoenix không nói gì, chỉ dừng lại lặng lẽ nhìn cô.
Lộ Giai thấy bực bội. Cô quay đầu lại, nhân lúc anh không để ý liền chạy nhanh về phía trước. Vừa chạy, cô vừa ngoái lại nhìn. Kết quả, cô thấy Phoenix chỉ cần sải bước dài đã dễ dàng bắt kịp.
"..."
Lộ Giai không biết nói gì nữa. Thể lực của cô vốn đã không tốt, giờ lại mang theo một túi lớn, cộng thêm những sự kiện căng thẳng vừa qua khiến cô kiệt quệ cả về thể chất lẫn tinh thần. Cô càng chạy thì càng kiệt sức, điều quan trọng nhất là cô không thể thoát khỏi Phoenix.
Lộ Giai tức giận nhìn Phoenix khi anh đã bắt kịp, thấy xung quanh vẫn không có ai, cô liền tiến tới, chỉ vào mặt anh và đe dọa: "Anh mà còn theo nữa, tôi sẽ tố cáo anh...tố cáo anh là người họ đang truy bắt."
Nhưng Phoenix chỉ cúi đầu, đôi mắt xám xanh nhìn cô, giọng nói trầm thấp và khàn khàn. "Em sẽ không làm thế đâu...em sẽ không."
Lộ Giai tất nhiên không phải loại người như vậy. Quan trọng hơn, nếu tố cáo anh, sự an toàn của cô cũng sẽ bị đe dọa. Hơn nữa cô biết rõ Phoenix đã phải trải qua những gì để trốn thoát đến đây và cái giá anh đã phải trả.
Nhưng cô đã quá chán ghét kẻ bám đuôi này, hơn hết, Lộ Giai không muốn cho mình cơ hội để tha thứ cho anh.
"Anh không nghĩ mình làm như vậy tôi thì sẽ tha thứ cho anh chứ?"
"Không, tôi không nghĩ vậy. Tôi chỉ muốn hoàn thành lời hứa của mình, đưa em về nước an toàn."
"..."
Lộ Giai hít một hơi thật sâu, cô quyết định phớt lờ anh, vì đó là cách tốt nhất để trừng phạt anh.
Cô không nói thêm lời nào, mặc kệ anh lặng lẽ theo sau. Dù sao cô cũng chẳng quen biết ai ở đây, tiếng Tây Ban Nha cũng chỉ biết vài câu cơ bản, đến mức có thể bị bán đi mà không hay biết.
Cuối cùng, khi đến được con phố đông đúc hơn, Lộ Giai giơ tay để bắt taxi. Tất nhiên cô không thể đi taxi đến Nicaragua, chưa kể chi phí và độ tin cậy của taxi không cao. Cô chỉ định bắt xe đến chỗ thuê xe gần nhất. Trước đó cô đã công chứng bằng lái ở Trung Quốc và chuẩn bị bản dịch, nên có lẽ vẫn có thể sử dụng được.
Đối với ý định khó hiểu của cô, Phoenix đứng cách nửa mét phía sau không nói lời nào, dường như thực sự chỉ muốn làm một người lặng lẽ bảo vệ cô.
Không lâu sau, Lộ Giai bắt được xe. Cô giả vờ như không thấy Phoenix cũng bước lên xe. Sau đó, cô nói với tài xế bằng tiếng Anh: "Đưa tôi đến nơi gần nhất có thể thuê xe."
Tài xế taxi quay đầu lại, tỏ vẻ khó hiểu và hỏi bằng tiếng Anh vụng về, "Cái gì? Cô có thể nói tiếng Tây Ban Nha không?"
Lộ Giai bực mình nhắm mắt lại. Phoenix đã dạy cô vài câu, nhưng câu này thì vượt quá trình độ của cô.
"Ir al lugar más cercano donde se puede alquilar un coche."
Trong lúc cô còn suy nghĩ, người đàn ông bên cạnh đã nói một câu tiếng Tây Ban Nha trôi chảy mà cô không hiểu, nhưng không cần đoán cũng biết, đó là câu cô vừa hỏi.
Lộ Giai nhất thời cảm thấy hơi chán nản, vì cô nhận ra ở một quốc gia xa lạ như thế này, cô thực sự không thể hoàn toàn tách khỏi sự giúp đỡ của Phoenix để đến Nicaragua.
Nhưng điều đó không có nghĩa là Lộ Giai sẽ đối xử tốt với anh.
Cảm nhận ánh mắt nóng bỏng và không dứt bên cạnh mình, Lộ Giai điềm nhiên cúi đầu nghịch móng tay. Đã hơn mười ngày rồi cô chưa cắt móng, chúng đã dài ra một cách quá mức, thậm chí vài móng tay còn có chút vết máu mờ mờ.
Nghĩ đến hành động vừa rồi của mình với Phoenix, đây hẳn là máu của anh...
— Đáng đời.
Mười mấy phút sau, taxi dừng lại trên một con phố sầm uất với một hàng xe cùng màu xếp ngay ngắn bên lề đường. Ở những cửa hàng cho thuê xe như thế này chắc chắn không thể thiếu camera giám sát. Hai người đeo kính râm và đội mũ. Lần này, Lộ Giai đã khôn ngoan hơn. Cô lấy hộ chiếu ra, nửa dùng tiếng Anh, nửa diễn đạt bằng cử chỉ, giải thích yêu cầu của mình với nhân viên.
May mắn thay, với những chuỗi cửa hàng cho thuê xe lớn ở trung tâm thành phố như thế này, tiếng Anh là kỹ năng bắt buộc của nhân viên. Do đó lần này Lộ Giai không cần nhờ đến Phoenix.
Nhưng khi cô vừa định lấy bằng lái xe của mình ra để đăng ký, động tác của cô đột ngột dừng lại.
Dù thông tin trên hộ chiếu đã bị thay đổi, nhưng thông tin trên bằng lái thì không. Vì vậy, thông tin trên hộ chiếu và bằng lái không khớp nhau. Nếu nhân viên ở quầy đăng ký kiểm tra kỹ lưỡng thì rất có thể họ sẽ thất bại ngay lúc này.
Cuối cùng, Phoenix lên tiếng. Anh đột ngột ghé sát quầy, hạ giọng đầy bí ẩn, như thể đang nói một bí mật không thể để người khác biết: "¿Cuánto cuesta ir a Nicaragua?"
Lộ Giai không thể tin nổi quay đầu lại. Cô nhớ trong ngăn kéo không có tấm bằng lái nào dán ảnh của anh, vậy nên Phoenix cũng không thể dùng bằng lái của mình để thuê xe. Vậy anh vừa nói gì?
Sắc mặt của nhân viên ngay lập tức thay đổi. Hắn hạ giọng, lén lút giơ ngón tay ra hiệu một con số: "Ciento cincuenta dólares."
Con số này Lộ Giai biết, Phoenix đã dạy cô, là 150 đô la Mỹ.
Phoenix đội mũ lưỡi trai gật đầu, sau đó thò tay vào túi áo lấy ra 200 đô la và ám chỉ không cần trả lại.
Nhân viên đó lộ ra vẻ mặt phấn khởi, nhanh chóng xé một mảnh giấy đưa cho Phoenix một địa chỉ và lẩm bẩm điều gì đó, rồi tiễn họ đi với vẻ mặt đầy chúc phúc.
Lộ Giai hoàn toàn không biết chuyện gì vừa xảy ra. Nhưng điều quan trọng hơn là, cô vừa quyết định sẽ phớt lờ Phoenix, càng không thể hỏi anh ta chuyện gì.
Tuy nhiên, có vẻ như Phoenix không thể chịu được bầu không khí lúc này, anh lặng lẽ ôm Lộ Giai như đang ôm một người tình. Cảm nhận được sự vùng vẫy của cô, anh khẽ nói, "Xin lỗi, nhưng ở đây có camera, đừng cử động."
Lộ Giai hít một hơi thật sâu, sau đó giảm bớt sự giãy giụa, nhưng vẫn ghì chặt tay anh đang đặt trên eo mình để ngăn anh làm càn. Cô nghiến răng chịu đựng cơn giận mà không nói lời nào.
"Có rất nhiều người muốn vượt biên qua đây để đến Mỹ, vì vậy nơi này đã trở thành một dịch vụ quy mô lớn. Chỉ với 150 đô la, họ sẽ đưa chúng ta từ Costa Rica sang Nicaragua."
"......"
"Tôi biết em có thị thực đến Nicaragua, nhưng vì có người của CIA và lực lượng chống ma túy đang theo dõi, chúng ta không thể qua biên giới bằng con đường chính thống mà chỉ có thể dùng cách này."
"......"
"Lộ Giai, chuyến đi này còn nguy hiểm hơn em nghĩ rất nhiều. Em cần sự bảo vệ của tôi, tôi không hề phóng đại đâu."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT