Lộ Giai cố gắng bình tĩnh, nhưng tay cô vẫn đang siết chặt mái tóc của Phoenix đột nhiên kéo mạnh ra sau, giống như bàn tay thô ráp của anh vẫn bao phủ lấy cơ thể cô.
Vừa nói xong, vết thương trên môi bị kéo căng, khiến cô không nhịn được nhíu mày, mím đôi môi sưng phồng rồi hít vào một hơi lạnh.
Nhưng dù vậy, cô vẫn cố gắng chịu đau để tiếp tục, "Hơn nữa, anh ấy tử tế, chu đáo, lịch thiệp hơn anh nhiều... Anh ấy sẽ không bao giờ đối xử thô bạo với tôi như anh đâu."
"Thật sao?"
Đôi môi mỏng của Phoenix cũng đã bị cô cắn nát, nhưng không hiểu sao trong không gian nhỏ bé và tối tăm này, đôi môi dính máu đó lại trở nên cực kỳ hung hãn.
"Lộ, em còn nhớ lần đầu tiên gặp tôi không? Em cứ luyên thuyên kể với một người lạ về ban nhạc em thích, phim ảnh, diễn viên và đủ thứ chuyện linh tinh..."
Lộ Giai sững lại. Cô nhớ khi đó mình vẫn còn ngây thơ và ngốc nghếch nên mới nói nhiều, nhưng anh ta không bao giờ đáp lại. Cô cứ tưởng anh đã sớm quên mất rồi.
"Nếu em thực sự quan tâm và yêu bạn trai mình như thế, với tính cách của em, chẳng có lý do gì để em không nhắc đến anh ta. Thay vào đó, mỗi khi từ chối tôi, em lại cố tình nhắc tới anh ta. Điều đó làm người ta khó mà không nghi ngờ."
"Anh ấy mất tích rồi, tôi không muốn nhắc đến nỗi buồn của mình, không được sao?"
"Vậy...bây giờ em không buồn nữa sao?"
Giọng nói trầm thấp kéo dài của Phoenix vang lên, lòng bàn tay anh chậm rãi vuốt ve, khiến Lộ Giai không thể ngừng run rẩy vì xúc cảm trên da, sự chú ý của cô bị cuốn vào nơi cơ thể tiếp xúc với anh qua lớp vải mỏng, theo từng cử động của anh mà di chuyển.
"Tôi..."
Lộ Giai cố gắng biện hộ, nhưng rồi nghe Phoenix nhẹ thở dài, "Vậy người mất tích không phải bạn trai của em, đúng không?"
"..."
Cửa kính xe phủ đầy hơi sương, cách biệt hoàn toàn với thế giới bên ngoài đang chìm vào giấc ngủ, lúc này chỉ có thể nghe thấy tiếng thở của cả hai.
Lộ Giai không thể giải thích được, vì Phoenix nói đúng, bạn trai mà cô nhắc đến thật ra không hề tồn tại.
Vì vậy, cô không thể đặt những cảm xúc chân thật về người cha mất tích của mình lên người bạn trai giả tưởng đó. Nghĩ đến đây, Lộ Giai bỗng nhăn mày bực bội, lảng tránh ánh mắt của Phoenix, đồng thời cố gắng đổi chủ đề.
"Anh... anh thả tôi ra trước đi..."
Ánh mắt Phoenix dừng lại trên gương mặt đỏ bừng và bối rối của Lộ Giai, sau khi xác nhận suy đoán của mình là đúng, anh không kìm được nhếch mép. Bản năng nguyên thủy nhất trong cơ thể thôi thúc anh ngay lập tức muốn hái trái ngọt ngào nhất để thưởng thức. Đôi mắt sâu thẳm của anh dán chặt vào quả ngọt đỏ tươi đang tỏa ra mùi hương hấp dẫn trước mắt.
Đôi mắt Lộ Giai trong đêm đen ướt át, giọng nói cũng trở nên run rẩy.
Dường như cô đang...sợ hãi.
Phoenix vốn tự hào với khả năng tự kiểm soát lại nhớ đến những sự việc nguy hiểm mà Lộ Giai đã trải qua mấy ngày qua.
Đối với một đặc vụ được huấn luyện bài bản và giàu kinh nghiệm như Phoenix còn gặp khó khăn, huống chi một cô gái trẻ ngây thơ vẫn còn học đại học như Lộ Giai?
Nghĩ đến đây, Phoenix cúi đầu, vùi mặt vào hõm cổ của Lộ Giai, thở dài một hơi nặng nề.
Sau một hồi vật lộn với bản thân, anh quyết định kiềm chế.
Dù vậy, cô vẫn sợ đến mức không dám cử động. Cơ thể mạnh mẽ và nóng bỏng của Phoenix ghì chặt lấy cô, như một sinh vật khổng lồ đáng sợ. Lộ Giai hoàn toàn kiệt sức, không rõ là vì mệt mỏi hay sợ hãi, hoặc có thể do sự chênh lệch thể lực quá lớn khiến cô không còn chút sức lực nào, giống như một quả bóng bay xì hơi.
Tuy nhiên, bên trong cô bỗng xuất hiện một khoảng trống lớn kỳ lạ.
Đêm tối nóng ẩm, hơi thở của cả hai trở nên gấp gáp, nhưng không ai di chuyển. Sau tất cả những nguy hiểm vừa trải qua, họ lại gần nhau, cố gắng dập tắt mọi khả năng phát sinh cảm xúc, nhưng điều đó rõ ràng là vô ích.
Lộ Giai vừa lo lắng vừa sợ hãi. Khi nhận ra Phoenix không có ý định ép buộc mình, lý trí của cô lại thắng thế, cô không thể không đưa ra một gợi ý trong tình huống lúng túng hiện tại.
"...Có lẽ, anh có thể tự véo mình vài cái?"
"Đau rồi sẽ không muốn nữa."
Có lẽ đôi mắt trong veo và ngây thơ đã khiến lời nói của cô hoàn toàn phản tác dụng với Phoenix. Cuối cùng, anh chỉ có thể chửi thầm một tiếng, chống tay lên bên tai cô, bắp tay anh nổi lên những đường gân, rồi không kìm được mà đứng dậy nhảy lên ghế lái, mở toang cửa sổ hai bên. Cơn gió nóng của mùa hè lùa vào, không khí dày đặc dần lưu thông, nhưng không tạo ra hiệu quả tốt hơn là bao.
Chiếc xe tải rung lên, Phoenix khởi động xe. Lộ Giai khó nhọc ngồi dậy, qua gương chiếu hậu nhìn về khuôn mặt căng thẳng và kiềm chế của anh khiến cô cảm thấy hơi bối rối.
"Ngủ thêm chút nữa đi, có lẽ trước trưa nay chúng ta sẽ tới Cabo San Lucas."
Cô vẫn nhớ rõ đó là điểm cực Nam của bán đảo Baja California. Đến đó rồi sẽ hết đường.
"Đến Cabo San Lucas rồi thì sao? Đi thuyền và tìm cách đến gần Mexico City à?"
Không đúng...Ngay cả lãnh sự quán Trung Quốc tại Tijuana cũng bị nhóm đặc vụ đó canh chừng. Nếu họ đến đại sứ quán ở thủ đô Mexico City, chắc chắn sẽ tự chuốc lấy cái chết.
Quả nhiên—
"Không."
Phoenix hơi nghiêng đầu, lộ ra khuôn mặt sắc cạnh và chiếc cằm cương nghị.
"Họ sẽ nhanh chóng phát hiện hai người kia đã chết và biết được vị trí của chúng ta đêm qua."
"Thời gian rất gấp, vì vậy chúng ta phải lập tức lên thuyền tới Costa Rica."
Chiếc xe tải tiếp tục lắc lư trên đường, khiến Lộ Giai không thể ngủ yên giấc. Trong giấc mơ cô luôn nhìn thấy những cảnh tượng kỳ lạ, nhưng điều đó vẫn tốt hơn việc phải lái xe liên tục như Phoenix. Mới chỉ ngủ được hai đến ba tiếng thì trời đã sáng rõ, Lộ Giai quyết định không ngủ tiếp nữa, cô tiện tay lấy đồ hộp từ trước, dùng bánh taco còn thừa để cuốn lại thành bữa ăn tạm bợ.
Có lẽ vì lo lắng và phải chạy trốn liên tục, những ngày gần đây Lộ Giai luôn cảm thấy đói. Mặc dù môi dưới bị đau nhói vì nhai, cô vẫn ăn xong một cái bánh chỉ sau vài miếng. Khi cuốn cái thứ hai, cô vô tình ngẩng lên nhìn Phoenix ngồi ở ghế lái.
Những mảnh ký ức mơ hồ vụt qua, rõ ràng đến mức cô nhớ cả nhiệt độ trong lòng bàn tay Phoenix, khiến cô vội nhắm mắt lại, toàn thân căng cứng.
Một lúc lâu sau, cô mới từ từ mở mắt nhìn về phía Phoenix, nhớ lại anh đã lái xe suốt quãng đường dài. Lòng trắc ẩn khi bản thân luôn là gánh nặng trỗi dậy. Rốt cuộc, nếu anh chết đói, anh sẽ không thể đưa cô về nhà được.
Nghĩ đến đây, Lộ Giai cầm chiếc bánh taco, tay kia cẩn thận bám vào ghế, tâm trạng phức tạp tiến về phía trước trong lúc xe đang chạy, rồi đưa chiếc bánh đến gần miệng Phoenix.
"Ăn không?"
Phoenix liếc nhanh về phía cô rồi nhìn lại phía trước, nhếch môi cười, "Tôi đang lái xe, em đút cho tôi đi."
Lộ Giai ngẩn người, không nhịn được cười khẽ, cô hít một hơi sâu, "Được thôi."
Phoenix vừa nhìn đường, vừa nghiêng đầu định há miệng đón lấy, Lộ Giai canh đúng lúc, nhanh tay đưa chiếc bánh vào miệng anh.
Đút cho anh ta ăn ư? Phải làm cho anh ta nghẹn chết thì đúng hơn!
Tuy nhiên, Phoenix phản ứng nhanh hơn cô rất nhiều, anh ngay lập tức thả một tay đang lái xe ra để nắm chặt lấy cổ tay mảnh khảnh của cô, sau đó cúi xuống nhanh chóng cắn một miếng.
Lộ Giai trợn tròn mắt, không phục nhìn chằm chằm vào anh. Đúng lúc đó, xe tải dừng lại vì đèn đỏ. Phoenix vừa đạp phanh vừa quay đầu lại, nhướng mày cười nhẹ, bất ngờ cúi sát về phía Lộ Giai, dùng đôi môi còn vương thức ăn hôn cô.
"...!!"
Môi dưới của Lộ Giai lại đau nhói vì nụ hôn đột ngột. Phoenix cúi người giữ chặt tay không cho cô trốn thoát. Nhưng lần này, anh không hôn mãnh liệt như trước mà chỉ nhẹ nhàng dùng đầu lưỡi lướt qua môi dưới bị thương của cô, nụ hôn sâu và chậm rãi, dịu dàng như đang an ủi.
Thời gian như ngừng lại, tim cô đập loạn xạ, cô vô thức ngậm lấy môi trên của anh, lưỡi của họ quấn quýt...
"Beep beep beep —"
Tiếng còi xe vang lên chói tai, người lái xe phía sau thò đầu ra có vẻ đang bực bội thúc giục.
Phoenix thở nhẹ rồi buông cô ra. Không biết từ khi nào đèn đỏ đã chuyển sang xanh, anh cầm lấy chiếc bánh taco suýt rơi khỏi tay cô, sau đó thong thả khởi động xe tiếp tục lái đi.
Lộ Giai bừng tỉnh, tức giận bấm mạnh vào cánh tay săn chắc của anh.
Phoenix mím môi cười, cố gắng tránh xa nhưng thoát không khỏi, cuối cùng nhếch môi nở nụ cười. Đôi mắt anh lấp lánh ánh sáng, tỏ vẻ vô tội, "Này! Tôi còn phải nhìn đường mà!"
Lộ Giai lo sợ sẽ xảy ra tai nạn liền vội rút tay lại, cô ngồi thẳng lưng như học sinh tiểu học, nhưng vẫn tức tối trừng mắt nhìn anh.
"Phụt —"
Phoenix vừa lái xe vừa vui vẻ ăn chiếc bánh taco trong tay, nhân cơ hội này nhéo mạnh má cô để trả đũa. Trước khi Lộ Giai kịp phản ứng, anh đã nghiêm túc nhìn về phía trước, chuyển chủ đề, "Có muốn học vài câu tiếng Tây Ban Nha không?"
Lộ Giai do dự một lúc, "Muốn!"
...
Ba giờ sau, Lộ Giai và Phoenix đã thành công đến được thị trấn ven biển Cabo San Lucas nằm ở cực Nam của bán đảo Baja California. Trong tiếng Tây Ban Nha, "Cabo" có nghĩa là "mũi đất."
Trước đây, Lộ Giai luôn nghĩ từ "chân trời góc bể" rất lãng mạn, nhưng cô không ngờ, theo một nghĩa nào đó, cô thật sự đã chạy trốn từ "chân trời" đến "góc bể".
Những cây cọ xanh um đứng sừng sững hai bên đường. Không còn là mùa ngắm cá voi, cộng với thời tiết nóng nực giữa trưa, nơi đây vắng bóng người qua lại.
Những ngôi nhà và tòa nhà ở đây hầu hết đều thấp, trên tường khắc những bức vẽ kỳ lạ. Ở bến cảng nhỏ gần đó, vô số tàu thuyền và du thuyền đang neo đậu. Nước biển màu xanh lục cùng gió nhẹ thoảng qua tạo thành những gợn sóng lăn tăn hòa quyện với bầu trời xanh thẳm.
"Chúng ta sẽ dùng những chiếc thuyền này để đến Costa Rica sao?"
Lộ Giai nhíu mày lo lắng. Mặc dù cô không hiểu nhiều về tàu thuyền, nhưng khoảng cách từ đây đến nơi họ muốn đến ít nhất là 2.000 km. Cô không nghĩ những chiếc thuyền nhỏ này có thể chịu được quãng đường dài như vậy.
"Chúng ta cần phải ra xa hơn, có thể thuê du thuyền thám hiểm có khả năng đi đường dài. Đủ để đi và về, tất nhiên, giá cũng sẽ đắt hơn."
"..."
Lộ Giai bỗng cảm thấy căng thẳng. Dù họ vẫn chưa xuống xe, nhưng cảm giác lo lắng không khỏi dâng lên, cô nhỏ giọng quay sang hỏi, "Anh còn bao nhiêu tiền? Đủ để thuê du thuyền không?"