Tại sao tốc độ hồi phục của anh lại nhanh như vậy? Tạ Yến Lễ chìm vào suy nghĩ. Không khó để nhận ra mọi thứ dường như bắt đầu từ lúc người phụ nữ này thay đổi thái độ với mình...

Anh có thể nghe được suy nghĩ của Thời An, và điều đó dường như có lợi cho việc hồi phục của anh.

Mọi thứ đều quá kỳ lạ.

Tạ Yến Lễ bắt đầu cảm thấy, người phụ nữ trước mặt mình đây đang che giấu rất nhiều bí mật.

Khi thấy Tạ Yến Lễ hai mắt nhắm lại, Thời An rón rén bước đến bên cạnh anh, nhỏ giọng kêu.

"Chồng ơi?"

"Tạ Yến Lễ?"

【Có phải anh ta c.h.ế.t rồi không...?】

【Mình sắp được thừa kế tài sản sớm vậy sao (⊙o⊙)】

【Hôm nay nếu anh ta không gục, mình chắc chắn sẽ gục...】

Vừa dứt lời, Tạ Yến Lễ đang nằm trên giường tức đến mức hộc máu, nhìn cô với ánh mắt như muốn xé xác cô ra.

Thấy Tạ Yến Lễ đột ngột mở mắt, Thời An bị giật mình, doạ cho sợ hết hồn.

【Chuyện gì vậy?】

【Tại sao anh ta lại nhìn mình?】

【Ánh mắt của Tạ Yến Lễ thật đáng sợ.】

Tại sao anh lại nhìn cô như vậy? Cô ta còn không biết sao? Cả ngày lẫn đêm cứ nghĩ xấu về anh trong đầu như thế, ai mà chịu được!!!

"Woa~ chồng yêu, anh khôi phục lại rồi à?" Thời An giả vờ phấn khích, cố ý cho người hơi nghiêng về phía trước để gần hơn với Tạ Yến Lễ.

Cô không một tiếng động, lặng lẽ quan sát, một bên nói tiếp: "Tạ Yến Lễ? Tiểu Tạ? Anh nghe thấy không?"

Tạ Yến Lễ lười biếng mở mắt nhìn cô một cái rồi nhắm mắt lại, đôi môi tái nhợt mím chặt, không nói một lời.

Cả hai đều thăm dò lẫn nhau, nhưng không ai chịu để lộ sơ hở trước.

Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương

Thấy Tạ Yến Lễ không có phản ứng, Thời An mạnh dạn hành động trước, đưa tay chạm vào khuôn mặt anh.

Nhưng còn chưa kịp chạm vào, đôi mắt sâu thẳm của Tạ Yến Lễ khẽ híp lại, ánh nhìn lạnh lẽo như băng dán chặt vào cô.

Rõ ràng anh không nói gì, nhưng lại tạo ra một áp lực vô cùng lớn.

Dù có chút lúng túng, Thời An vẫn giữ bình tĩnh, thản nhiên nói:

"Mặt anh có gì đó, em định giúp anh lấy ra."

Cô tự tìm cho mình một lý do, trông rất nghiêm túc.

【Tên đàn ông đáng ghét này, sao lại phải làm ra vẻ đáng sợ như vậy, cứ như sợ mình có thể nhìn thấy được mặt tốt của anh ta vậy.】

【Chỉ có thể nói rằng, kết cục cuối cùng vào tù là hoàn toàn xứng đáng với anh ta.】

Tạ Yến Lễ ngay lập tức nắm bắt được điểm mấu chốt. Cuối cùng anh phải vào tù sao?

Đôi mắt anh hơi nheo lại.

Chữ "cuối cùng" đó chẳng lẽ ám chỉ kết cục của anh trong tương lai?

Anh khẽ ngẩng đầu, nhìn thẳng vào Thời An.

Khuôn mặt cô tinh tế như một bức tranh, đường nét thanh thoát, làn da trắng như tuyết, mịn màng mà hoàn mỹ.

Người phụ nữ này tại sao lại biết được kết cục của anh? Dường như trên người cô chất chứa đầy bí mật.

Càng tiếp xúc, Tạ Yến Lễ càng thấy cô xa lạ, xa lạ đến mức anh phải bắt đầu nghiêm túc đối đãi.

"Chồng yêu, đêm qua anh ngủ ngon không?" Thời An cười tươi, hỏi thăm ân cần, sợ Tạ Yến Lễ không cảm nhận được sự chăm sóc tận tình của mình.

【Ráng nhịn chút nữa, chỉ cần nở nụ cười rồi bày ra sắc mặt tốt là xong.】

【Vì cuộc sống thảnh thơi của mình sau này, nhịn thôi.】

"Chồng yêu, dậy thôi nào."

Tạ Yến Lễ: Tại sao ông trời lại để anh có thể nghe thấy tiếng lòng của Thời An? Có phải ai đó đã cử cô đến để hành hạ mình không?

Ánh mắt u ám của Tạ Yến Lễ khóa chặt vào Thời An.

【Mẹ kiếp, mình đã đối xử như thế này rồi, anh ta còn giữ mặt lạnh cho ai nhìn?】

【Aaaaa, thật muốn hủy diệt tất cả!】

Tạ Yến Lễ thật sự muốn bật dậy mắng cô một câu, chẳng lẽ cô ta không biết ai đã đem anh trộm về đây sao?

Gương mặt anh càng lúc càng tối sầm, đôi mắt đen như mực không biết đang ẩn chứa điều gì.

Thời An hỏi han vài câu rồi quay lưng rời đi. Cô mệt rồi, những việc như chăm sóc anh thức dậy cứ để người khác lo liệu đi.

Lúc rời khỏi phòng, cô vẫn cảm nhận được ánh nhìn nóng rực từ sau lưng.

Bây giờ, Tạ Yến Lễ vẫn đang trong giai đoạn đen tối, không nên kích thích anh ta thêm.

————

"An An dậy rồi à?"

Vừa ra khỏi phòng, Thời An đã nghe thấy tiếng của Thẩm Ngọc Uyển từ dưới bếp vọng lên.

Bà tạm dừng công việc đang làm dở, nhô đầu ra nhìn.

"Lại đây chuẩn bị ăn sáng nao. Hôm nay mẹ dậy sớm nấu bữa sáng đặc biệt cho con và chị gái con đấy."

Thời An bước đến, trên bàn bày mấy món ăn kiểu Tây.

Thẩm Ngọc Uyển thường ngày không bao giờ động vào việc bếp núc. Mỗi khi có thời gian, bà đều ra ngoài uống trà chiều, làm đẹp với mấy bà bạn trong giới thượng lưu để giữ mối quan hệ.

Hôm nay quả là hiếm thấy bà vào bếp.

Thời An cười yếu ớt: "Nhìn thôi đã thấy ngon rồi."

【Emmm... Bữa sáng này không dám bình luận.】

【Bà Thẩm ơi, bà cứ làm quý phu nhân của mình đi, tay nghề nấu ăn thế này thật khó mà tán thưởng được.】

Vừa đến bàn ăn, Thời Mặc đã nghe thấy tiếng lòng đầy sự phê phán của Thời An đối với Thẩm Ngọc Uyển.

Thời An nhìn thấy người chị gái xinh đẹp của mình tới, cô mỉm cười nhẹ xem như chào hỏi, khẽ cụp mắt xuống, trên mặt vẫn giữ nguyên thần sắc bình tĩnh.

Thời Mặc vừa kéo ghế ra đã nghe thấy tiếng lòng của Thời An:

【Trời ạ, đây chính là tiểu thư thật sự sao? Quả thật, ngay cả mặt mộc cũng quá đỉnh rồi.】

【Da mịn màng thế này, chắc chó đi ngang qua cũng phải ghen tị chứ chẳng đùa.】

Động tác chuẩn bị ngồi xuống của Thời Mặc có chợt khựng lại, suýt chút nữa cô đã ngã xuống đất, may mà Thời An nhanh chóng bước tới đỡ lấy cô.

Ở khoảng cách gần, Thời An càng thêm cảm nhận được sức mạnh của làn da không tì vết của Thời Mặc.

Da Thời Mặc thực sự mịn màng như tranh vẽ, chiếc mũ lưỡi trai đen không kéo thấp quá, vừa đủ che đi đôi mắt lạnh lùng của cô.

Thời Mặc khẽ nhíu mày, cô em gái này thật sự rất thú vị, mỗi lần nghe tiếng lòng của cô ấy đều khiến Thời Mặc không khỏi bất ngờ.

Người giúp việc bưng đĩa trứng rán do Thẩm Ngọc Uyển vừa nấu xong từ khỏi bếp ra, theo sau là Thẩm Ngọc Uyển.

“Thế nào, bữa sáng mẹ nấu hôm nay trông có ngon không?” Thẩm Ngọc Uyển tự tin nhìn bàn ăn đầy ắp thức ăn, không khỏi cảm thấy thỏa mãn.

Bà nhanh chóng bảo Thời An và Thời Mặc ngồi xuống: “Mau ngồi xuống ăn đi, sáng nay chỉ có ba mẹ con chúng ta thôi.”

“Dạo này công ty bận rộn, ba các con sáng nay vừa nhận một cuộc điện thoại đã phải vội đến công ty, không kịp thưởng thức bữa sáng mẹ nấu.” Thẩm Ngọc Uyển nhìn hai đứa con với ánh mắt trông đợi: “Các con thật có phúc lắm đấy.”

Thời An cúi mắt nhìn đĩa thức ăn, trứng rán ở giữa vẫn còn sống, xung quanh thì bị cháy đen.

【Thứ này thật sự là để cho người ăn sao?】

Đôi mắt lạnh lùng của Thời Mặc cũng thoáng qua một chút khó hiểu, đồ ăn trước mắt này thật sự không thể nuốt nổi.

Nhưng nhìn ánh mắt đầy mong đợi của Thẩm Ngọc Uyển, cả hai đành phải gắng gượng ăn vài miếng.

Thời An cầm d.a.o nĩa bên cạnh, quan sát đĩa trứng rán vài phút, cô cố tìm một chỗ có vẻ ăn được để cắt xuống.

Khi miếng trứng vừa vào miệng, Thời An suýt nữa nhổ ra.

Thời Mặc thì bỏ qua d.a.o nĩa, trực tiếp đứng dậy vào bếp lấy ra một đôi đũa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play