Bên trong ngăn kéo bí mật chất đầy những cuốn sổ tay đã ngả vàng. Thời An dùng đôi tay trắng muốt của mình rút ra một cuốn, lật xem.

Trang giấy đã cũ kỹ, đầy dấu vết của năm tháng, đây đều là những trang giấy nền đầy ký ức.

Trên sổ tay là những nét chữ thanh tú, ghi lại những tâm sự của một cô gái ở độ tuổi thanh xuân.

Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương

Thời An cảm thấy hứng thú, lật từng cuốn một ra xem.

Khi lật đến cuốn sổ cuối cùng, một cuốn sổ màu hồng, trên đó còn kẹp một chiếc kẹp tóc hình quả dâu. Cô không khỏi băn khoăn, chẳng lẽ trước đây mình đã từng có giai đoạn nữ tính như vậy sao?

Khi mở ra xem, cô phát hiện những dòng chữ bên trong không phải là chữ của cô.

Thì An càng xem càng thấy lạ, chẳng lẽ đây là của người khác, lúc dọn dẹp đã nhầm lẫn bỏ vào?

Thời An càng xem càng cảm thấy nghi hoặc, dường như đây thực sự không phải sổ của cô. Chẳng lẽ là của ai khác, lúc đó đã đặt nhầm chỗ?

Nhưng ngay sau đó, cô lập tức phủ nhận suy nghĩ này. Thời đi học, Thời An như một con công đầy kiêu hãnh, luôn một mình một bóng, chẳng mấy khi chơi với những cô gái khác.

Trong đầu cô chợt lóe lên một cái tên: Thời Dung Cảnh.

Những thứ này chắc chắn là của anh trai rồi. Trong ký ức của Thời An, hồi còn đi học, có rất nhiều cô gái thích Thời Dung Cảnh. Thư tình gửi đến anh ấy đủ để chất đầy mấy thùng giấy lớn.

Có người biết cô là em gái của Thời Dung Cảnh nên nhờ cô chuyển thư hộ, nhưng lúc đó Thời An rất lạnh lùng, không bao giờ thèm làm những việc vô nghĩa như vậy.

Thời An lật đến trang cuối cùng, giữa trang giấy là một dòng chữ rất đẹp:

【Em có thể làm bạn gái anh không?】

“Đang xem gì vậy?”

Một giọng nói vang lên từ phía sau Thời An.

Thời Dung Cảnh cúi nhìn xuống, anh đứng sau lưng cô, ánh mắt rơi xuống cuốn sổ trong tay cô.

“Em muốn làm bạn gái của ai vậy?”

Thời Dung Cảnh tò mò hỏi.

Trong trí nhớ của anh, những thứ ở đây đều là của Thời An, vì vậy anh đương nhiên cho rằng cuốn sổ này cũng là của Thời An.

Thời An nói: “Đây là của anh.”

“Hửm?”

Thời Dung Cảnh nghi hoặc, anh nhận lấy cuốn sổ từ tay Thời An, lật từng trang một cách cẩn thận.

Chỉ sau một lát, anh đã nhíu mày.

Cuốn sổ này không thể nói là của anh, nhưng toàn bộ nội dung bên trong đều viết về anh.

Thời Dung Cảnh thắc mắc: “Sao đồ của người khác lại xuất hiện ở đây?”

Thời Dung Cảnh nhớ lại. Hồi nhỏ, ngăn kéo của anh giống như một thư viện của những cuốn sổ tình cảm bí mật vậy, đầy những dòng bày tỏ tâm ý.

Cuốn sổ trong tay anh cũng không phải ngoại lệ.

Thời An không nói gì, nhưng trong lòng thầm nhủ:

【Anh Hai ngốc! Chắc chắn là có người đưa cho anh nhưng anh không đọc. Sau đó, đối phương lén giấu cuốn sổ vào một góc nào đó, nên anh mới không phát hiện ra. Sau này, có lẽ là cô giúp việc đã dọn dẹp, phát hiện và cất nó vào đây.】

Thời Dung Cảnh hiểu ra, anh không quan tâm lắm, nói: "Vứt đi, giờ anh sợ phụ nữ lắm rồi."

Sau khi lấy hết đồ đạc của mình, Thời An không nán lại lâu. Cô quay về biệt thự cất đồ rồi nhanh chóng đến câu lạc bộ đua xe của Thời Diễm.

Câu lạc bộ của Thời Diễm không phải là câu lạc bộ duy nhất trong khu vực. Có thể nói rằng các câu lạc bộ đua xe lớn nhất ở Giang Thành đều có trụ sở tại đây.

Cô đã từng đến đây nên không thấy lạ lẫm gì.

Câu lạc bộ của Trương Chính - tên đáng ghét đó, nằm ngay đối diện với câu lạc bộ Hỏa An Liệt Diễm của Thời Diễm. Câu lạc bộ Liệt Diễm được xây trước, còn câu lạc bộ Bão Tố của Trương Chính thì sau này mới chọn vị trí đó.

Thời An không khỏi nghi ngờ, có phải bắt đầu từ lúc đó, Trương Chính đã có thành kiến với anh Ba của cô rồi hay không.

Sự đối lập rõ ràng như vậy mà.

"Tôi không nhìn lầm chứ, đây chẳng phải là cô em gái của tôi đây sao?"

Từ xa, một người đàn ông vạm vỡ mặc áo ba lỗ màu hồng, để lộ cơ bắp cuồn cuộn. Lúc nhìn thấy Thời An, đối phương liền vẫy tay chào.

Thời An mỉm cười đáp lại và cũng vẫy tay chào.

Anh ta là Lôi Hồng, đội trưởng của đội Truyền Kỳ Meo Meo, cũng nổi tiếng vì phong cách ăn mặc khá... đặc biệt.

Bước vào khu vực của Hỏa An Liệt Diễm, Thời An đi thẳng đến văn phòng của Thời Diễm. Trên đường, cô gặp khá nhiều gương mặt lạ lẫm, khiến Thời An có chút nghi hoặc.

Dường như những người này đều là người mới. Trên đường đi, Thời An gặp một người mới, cô dừng lại hỏi: "Xin chào, cậu là người mới hả? Sao trước giờ tôi chưa thấy cậu?"

Người kia nhận ra Thời An. Khi họ gia nhập đội đua, Thời Diễm đã cho họ xem ảnh của Thời An và dặn dò họ rằng, gặp cô thì coi như gặp anh ấy.

Vì vậy, người mới này căng thẳng đáp lại: "Đúng vậy, bọn em mới vào được vài ngày, đội đua đang mở rộng tuyển thêm thành viên."

Thời An hồi tưởng lại, nhận ra trên đường đi toàn là người mới, hầu như không thấy ai trong đội cũ. Trong lòng cô bất giác dấy lên một phỏng đoán.

Chẳng lẽ anh Ba đến đội đua để xử lý chuyện của Nhậm Tiểu Lạc, và đã phát hiện ra thêm nhiều nội gián khác?

Rất có khả năng là vậy.

Một phút sau, Thời An đến văn phòng của Thời Diễm, nhưng thật không may, anh không có ở đó. Trợ lý nói với cô rằng, Thời Diễm đang ở trường đua.

Trường đua?

Trong ký ức của Thời An, ở khu vực này có một sân đua xe chung mà vài đội đua được sử dụng.

Nó được xây dựng từ lúc nơi này còn đang quy hoạch, vì các câu lạc bộ không thể tự xây dựng những đường đua dài và chuyên nghiệp nên phải dùng sân chung này.

Thời An quyết định đi tìm anh trai.

Nhưng cô không ngờ, cô lại gặp một người không hề mong đợi ở đó.

Trương Chính cũng ở đây, đứng cách anh trai cô không xa.

Không thể nào, hai người này ở cùng nhau liệu có gây nguy hiểm gì không taar? Với tính cách nóng nảy của anh Ba Thời Diễm, liệu anh ấy có xông lên đ.ấ.m cho Trương Chính vài phát không nhỉ?

Nhưng mà...

Từ xa, Thời An liếc nhìn khuôn mặt của Trương Chính, không hề thấy có dấu vết bị đánh.

Hai người này đứng chung một chỗ mà không xảy ra chuyện gì? Lạ à nha!

Điều tưởng chừng không thể lại đang diễn ra trước mắt. Nếu không tận mắt chứng kiến, Thời An thật khó mà tin được.

Thời Diễm đứng bên trái, ôm chiếc mũ bảo hiểm đỏ rực trong tay, ánh mắt nhìn chằm chằm vào trung tâm đường đua.

Còn Trương Chính đứng bên cạnh, vì đứng lâu quá khiến chân bắt đầu tê dại, anh ta lùi lại một bước, ánh mắt rơi vào người đàn ông lửa đỏ rực rỡ trước mặt. Ánh nhìn của Trương Chính trở nên u ám.

Từ khi bị Thời Diễm chơi một vố, danh tiếng của Trương Chính trên mạng ngày càng tệ.

Cư dân mạng ngày càng chỉ trích anh, nhiều fan hâm mộ quay lưng và bắt đầu chửi bới, gọi anh là kẻ đạo đức giả. Họ còn nói rằng, họ đã bị lừa bởi chiêu trò xây dựng hình tượng của anh.

Trương Chính giận dữ đến mức ở nhà đập phá không ít đồ đạc, sau phải nhờ đến người dọn dẹp suốt cả ngày mới xong.

Dù rất bực bội, Trương Chính vẫn phải cố nhịn, anh ta bắt đầu suy nghĩ cẩn thận. Theo lý mà nói, tên Thời Diễm đầu to óc như quả nho kia tuyệt không đủ thông minh để nghĩ ra chuyện này.

Thằng ngốc đó chẳng biết được ai mách nước mà lại có thể bẫy ngược lại anh như vậy. Thật đáng chết!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play