Mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh, quản lý cảm thấy mắt mình cay xè lên vì ghen tỵ khi nhìn Thời An. Đây chính là cuộc sống được ngậm thìa vàng trong gia đình giàu có. Nếu anh ta cũng có hậu thuẫn như cô, chắc chắn anh cũng sẽ thoải mái như thế này.

Tuy nghĩ vậy, nhưng quản lý vẫn phải đối diện với thực tại, giải quyết vấn đề trước mắt.

Anh hỏi: "Chẳng lẽ chúng ta thực sự không nhận bộ phim này nữa sao?"

Thời An lắc đầu.

Nhận thì tất nhiên là không nhận rồi, nhưng...

Thời An cúi đầu mở điện thoại, nhắn tin cho người nhà họ Thời, bảo họ đi điều tra xem ai đã lọt vào mắt xanh của Quách Minh, trở thành nữ chính của bộ phim này.

"Tôi sẽ đi điều tra xem ai đã nhận vai trong bộ phim này."

Sáng nay, Quách Minh trong văn phòng cũng rất đau đầu, anh ta đi đi lại lại không ngừng, khiến đồng nghiệp trong công ty phải bước lại hỏi:

"Lão Quách, anh làm gì thế? Đi tới đi lui như thế không thấy mệt à?"

Quách Minh không dừng lại, vẫn tiếp tục bước qua bước lại, khuôn mặt đầy lo lắng. Anh ta liên tục vò đầu bứt tóc: "Cậu không hiểu, cậu không hiểu đâu."

Bây giờ anh không biết làm sao để giải thích chuyện này với Thời Mặc.

Tại sao vai nữ chính của bộ phim lại bị đổi người.

Tại sao rõ ràng lúc đó chính Thời Mặc đã đích thân xác nhận, bây giờ anh lại tùy ý thay đổi, sau khi xảy ra chuyện như vậy, Thời Mặc sẽ còn cho anh mượn bản quyền nữa không?

Một loạt câu hỏi hiện lên trong đầu Quách Minh, khiến anh ngày càng lo lắng.

Nhưng người đột ngột xen vào lại có quan hệ với anh... Ôi chao, Quách Minh dựa vào tường, đầu tựa lên tay, cảm giác bất lực bao phủ lấy anh.

Quách Minh thật sự không hiểu, sau đó anh đứng thẳng dậy, nhếch miệng cười khổ.

Con người mà, dù muốn dù không thì cũng là một sinh vật xã hội. Làm sao có thể nói tách rời xã hội là tách rời xã hội liền được, điều đó không thực tế chút nào.

"Tinh!"

Màn hình điện thoại hiện lên tên cha anh.

Quách Minh cười khổ, đúng là nghĩ gì thì cái đó đến ngay.

Sau khi bắt máy, câu đầu tiên bên kia là: "Chuyện tao bảo mày đã làm xong chưa? Tao nói cho mày biết, chuyện khác có thể không nghe tao, nhưng riêng việc này thì không có gì để bàn cãi."

Giọng điệu cứng rắn, không cho phép anh có cơ hội phản bác chút nào.

"Làm rồi." Đôi mắt Quách Minh lóe lên chút bướng bỉnh, anh đáp lại bằng giọng cứng rắn: "Sau chuyện này, đừng tìm tôi nữa! Tôi đã nói rất rõ vói ông rồi, tôi không thích ông can thiệp vào công việc của tôi."

Người bên kia cũng nghe ra thái độ của Quách Minh, thậm chí khi nói chuyện còn dùng cả kính ngữ.

Ông ta cười lớn một tiếng: "Mày có biết thứ mà mày cố gắng muốn thoát ra khỏi, lại là thứ  mà người khác mơ ước cả đời cũng không có được không?"

Quách Minh: "Tôi không cần."

"Tốt, tốt, tốt. Có chí khí."

————

Chiều hôm đó, Thời An vẫn đang tán gẫu linh tinh với quản lý trong văn phòng. Thông tin mà cô nhờ gia đình họ Thời điều tra cũng đã có phản hồi:

【Tiểu thư, không biết vì sao thông tin này bị phong tỏa rất chặt. Không thể trong vài giờ điều tra được, chúng tôi sẽ tiếp tục điều tra và báo lại kết quả vào ngày mai.】

Thời An hơi nhướn mày, ôi chao, đúng là nhân vật lớn!

Thời Mặc hiện tại vẫn chưa biết Quách Minh đã thay vai của Thời An. Nếu để cô ấy biết, chắc chắn sẽ không tiếp tục cho anh ta mượn bản quyền bộ phim này.

Bây giờ trong lòng cô, Thời An đã chiếm một vị trí nhất định.

Không vì điều gì khác, chỉ riêng sự ấm áp mà Thời An mang đến cho cô đủ để cô đưa ra quyết định này.

Hiện tại, Thời Mặc đang xử lý một chuyện cấp bách khác, không có thời gian để quan tâm đến những việc khác.

Những người dưới trướng cô đều gặp khó khăn với chuyện này, cuối cùng cô đành phải tự mình ra tay.

Thời An ở công ty một lúc lâu, nhưng không có việc gì làm. Cô thấy chán nên trở về nhà. Vừa bước vào cửa, đã thấy hai anh trai đang ngồi trong phòng khách.

Chỉ có anh cả là không ở nhà.

Thời An khẽ nhướn mày, đặt túi xách xuống và nhảy phóc lên ghế sofa.

Anh cả thường rất bận rộn với công việc ở công ty, ít có thời gian nghỉ ngơi. Hiện tại mọi việc trong nhà họ Thời cũng do anh cả quản lý, nên việc anh ấy không có mặt ở nhà cũng rất bình thường.

Nhưng tại sao anh Hai lại ở nhà?

Thời An tiện tay kéo cái gối bên cạnh ra kê dưới người, nằm sấp, tò mò hỏi: "Hôm nay sao anh Hai không ra ngoài vậy?"

Dù anh Hai không bận rộn như anh cả, nhưng thời gian nghỉ ngơi chủ yếu của anh cũng thường chỉ tập trung vào dịp cuối năm. Những thời gian khác tuy công việc không bận rộn lắm, nhưng anh ấy thường bị các ông lớn mời đi gặp gỡ, bàn chuyện, nên rất ít khi có mặt ở nhà.

【Tại sao hôm nay anh Hai lại rảnh rỗi ở nhà nhỉ?】

Từ lúc Thời An bước vào, ánh mắt sâu thẳm của Thời Dung Cảnh đã dừng lại trên tay cô. Khi thấy cô không mang theo thứ gì lạ, anh mới thở phào nhẹ nhõm.

Tiếng lòng lần trước của Thời An vẫn còn vang vọng trong đầu anh. Rằng mang cho anh một ít sỏi đá cay nồng để anh học cách "tâm hồn sắt đá.

Chỉ nghĩ tới đó thôi đã khiến Thời Dung Cảnh cảm thấy da đầu tê dại. Những thứ đó làm sao có thể ăn được, huống chi dạ dày của anh từ nhỏ đến lớn vốn đã khá yếu. Nếu ăn vào chắc chắn sẽ bị tiêu chảy ít nhất một tuần.

Nghĩ đến đó, anh chợt rùng mình, da gà da vịt nổi hết lên.

Một tuần... không biết "chỗ đó" của anh sẽ yếu ớt thành ra thế nào. Thôi, không nghĩ nữa!

Bây giờ Thời An không mang theo gì là tốt rồi, Thời Dung Cảnh nhìn thấy dáng vẻ nằm dài không chút e dè của cô, anh bật cười thành tiếng: "An An, em giờ giống như động vật không xương vậy, đi đến đâu là ngã đến đó."

Thời An không phản đối, chỉ hừ nhẹ: "Mỗi ngày làm việc vất vả như vậy, cho mình thư giãn một chút thì có gì sai?"

Lúc này, Thời Diễm ngồi bên đang lau chiếc mũ bảo hiểm màu đỏ rực của mình, hừ một tiếng, liếc nhìn Thời An: "Thôi đi, em chỉ đang tìm cớ để lười biếng thôi."

Trên vẻ mặt cậu ta viết rõ một câu "Anh không tin em chút nào".

Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương

Ngược lại, Thời An cảm thấy có chút tò mò, tại sao hôm nay Thời Diễm cũng không đến câu lạc bộ đua xe?

Cô hỏi: "Sao hôm nay anh không đến câu lạc bộ?"

Tay Thời Diễm cầm khăn chợt khựng lại, trong mắt lóe lên cảm xúc phức tạp. Anh tiếp tục lau mũ, động tác dùng lực hơn một chút, khiến chiếc mũ bảo hiểm phát ra tiếng "sột soạt".

"Có gì đâu, không muốn đi thì không đi thôi."

Gần đây, anh không muốn đối mặt với câu lạc bộ. Từ khi phát hiện Nhậm Tiểu Nhạc là gián điệp của Trương Chính, cảm giác bị phản bội đó khiến anh thấy đau đớn.

Làm sao mà diễn tả đây? Giống như anh em ngủ chung đột nhiên phát hiện đối phương có thai, trong khi bản thân mình lại không có khả năng sinh sản vậy.

Thời Diễm mất kha khá tế bào não mới nghĩ ra được một cách ví von như vậy.

Thời Dung Cảnh nghiêng người về phía trước, nhấp một ngụm trà trên bàn, ánh mắt dừng trên người Thời Diễm.

Anh cũng không biết thằng nhóc này dạo này đang làm gì, nhưng cảm thấy tâm trạng của cậu ta rất thấp.

"Anh Hai thì sao?"

Giọng Thời Dung Cảnh trầm thấp, ngón tay đầy xương khẽ xoay cốc trà trong tay: "Dạo này không có việc gì, muốn nghỉ ngơi một chút."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play