Ký ức về người phụ nữ này hiện ra trong đầu anh. Có một lần, đạo diễn cầm kịch bản đến nhờ anh đầu tư. Vì đối phương có chút quan hệ với anh, nên anh đã đồng ý.

Sau đó, đạo diễn mời anh đến phim trường, đúng lúc đó anh cũng rảnh rỗi nên đi.

Không ngờ ý định của đạo diễn là muốn anh giúp quảng bá cho nữ chính – cũng chính là Trần Lộ, bằng cách tạo tin đồn tình ái để tăng độ nổi tiếng cho phim.

Vì có chút giao tình, Thời Dung Cảnh không mắng đạo diễn trước mặt mọi người, nhưng sau đó anh đã xả một trận rất dữ với ông ta.

Chỉ nghĩ lại chuyện này thôi cũng đủ khiến anh tức giận, anh gắt gỏng: “Xem cái quái gì mà xem, không xem!”

Anh hiện tại đã cảm thấy đủ phiền rồi.

Trác Ái liếc nhìn Thời Dung Cảnh rồi nhìn Trần Lộ, trong lòng thầm mắng cô ta ngốc nghếch.

Cô nhấc ly rượu lên nhấp một ngụm, lúc này Trác Ái không còn vội vã nữa, cô âm thầm quan sát Thời Dung Cảnh.

Chỉ có nữ nhân ngu ngốc như Trần Lộ mới chẳng nhận ra anh ấy đang tức giận, lại còn cố gắng bám lấy không buông. Bộ cô ta không biết, điều đó chỉ càng làm anh ấy càng thêm chán ghét thêm thôi sao.

Trương Mộng Kỳ, người mặc váy ren, lúc này cũng thu mình lặng lẽ. Ở trong showbiz lâu năm, cô ít nhất cũng có chút nhạy bén.

Cuối cùng, Trần Lộ mới nhận ra bầu không khí đã thay đổi, tim cô lập tức nhảy lên.

Chuyện gì thế này, Trần Lộ hoảng hốt rụt tay lại. Tại sao hôm nay Thời Dung Cảnh lại khác lạ như vậy?

Rõ ràng hôm nay đạo diễn đã đến dặn cô thật kĩ, cố gắng tiếp cận Thời Dung Cảnh, nếu có thể bị paparazzi chụp lén thì càng tốt. Bộ phim này đạo diễn đã dồn rất nhiều tâm huyết, đương nhiên không muốn nó thất bại.

Bây giờ có thể lợi dụng Thời Dung Cảnh để tạo chút nhiệt độ cũng tốt, còn hơn là không có gì.

Trần Lộ run rẩy hỏi: "Thiếu gia Thời, anh sao thế?"

Cô không chắc Thời Dung Cảnh có phải đang tức giận vì mình không hay là do mấy cô gái khác xung quanh.

Cô cúi đầu, ánh mắt oán hận liếc nhìn Trác Ái và Trương Mộng Kỳ bên cạnh.

Lúc nãy, khi tranh giành tiếp cận Thời Dung Cảnh, họ đâu có tỏ vẻ như bây giờ. Bộ dạng đứng một bên như thể chẳng có chuyện gì xảy ra thật đáng ghét.

Thời Dung Cảnh nhíu mày, không nói gì, lửa giận trong lòng anh đã bốc lên cao. Anh càng cảm thấy chán ghét đám người xung quanh hơn.

Yết hầu anh khẽ nhấp nhô, thốt ra một từ không chút nể nang: "Cút!"

Thời An liếc nhìn Thời Dung Cảnh, thấy anh Hai giữ khoảng cách cả một mét với những cô gái kia, như thể sợ họ sẽ chạm vào anh vậy.

"Ha ha ha!"

Một tràng cười không đúng lúc vang lên. Thời Diễm thật sự không nhịn nổi nữa, nhìn thấy anh Hai mình bị làm khó, anh cười đến mức suýt ngạt thở.

"Em cũng cút!"

Ánh mắt Thời Dung Cảnh tối lại, vẻ ngoài lịch thiệp thường ngày giờ cũng biến mất hoàn toàn.

Đôi mắt Thời Dung Cảnh tối sầm lại, khí chất văn nhã thường ngày giờ đã biến mất hoàn toàn.

Anh cố kìm nén cảm xúc, nói: “Bảo vệ đâu, đang làm gì, sao còn chưa tới?”

Thời Diễm cười không ngừng được. Anh không ngờ sẽ có ngày được thấy con công kiêu ngạo bị phản đòn vì quá phô trương, thật là chuyện hiếm có.

Thời An kéo tay áo Thời Diễm, ra hiệu bảo anh Ba chú ý đến tình hình xung quanh một chút. Hiện tại trong sảnh vẫn còn không ít khách mời.

Trong lòng Thời An nghĩ:

【Anh Ba, nếu anh còn tiếp tục cười nữa, e rằng anh không sống nổi qua đêm nay đâu!】

Trần Lộ nhìn Thời Diễm vẻ mặt khó chịu, đôi mắt cô gần như phát hỏa, nhưng chỉ sau ba giây, cô lập tức dời ánh mắt đi.

Người đối diện là tam thiếu gia nhà họ Thời, cô không thể chọc vào. Nếu bị anh ấy trách tội, sự nghiệp của cô có thể bị hủy hoại hoàn toàn.

Trương Mộng Kỳ nhìn thấy Thời Dung Cảnh muốn gọi bảo vệ đuổi mình đi, trong lòng cảm thấy không ổn. Cô đã tốn rất nhiều công sức mới lấy được tấm thiệp mời tham dự tiệc tối của nhà họ Thời.

Nếu bây giờ lại bị chủ nhà đuổi đi, cô không thể chấp nhận kết quả này.

Huống hồ, hiện tại bên trong và bên ngoài nhà họ Thời đều có rất nhiều phóng viên đang theo dõi. Nếu bị họ chụp được rồi đưa tin, cô cũng không thể giải thích rõ ràng.

Vì vậy, Trương Mộng Kỳ cố gắng giữ bình tĩnh, tiến lên một bước, nở nụ cười lịch thiệp với Thời Dung Cảnh.

Thấy cô gái quyến rũ trước mắt có ý định tiến về phía mình, Thời Dung Cảnh lập tức lùi lại ít nhất ba bước.

Khuôn mặt của Trương Mộng Kỳ gần như cứng đờ, vẻ mặt sượng trân. Cô có phải quái vật đâu mà anh lại né như né tà vậy.

Nhưng cô vẫn nở nụ cười nhã nhặn: “Thiếu gia Thời, hôm nay đã làm phiền anh nhiều, giờ cũng không còn sớm nữa, tôi xin phép đi trước. Hy vọng chúng ta sẽ có cơ hội gặp lại.”

Động tác khéo léo hào phóng của Trương Mộng Kỳ khiến Thời Dung Cảnh thoáng chốc tự hỏi, liệu mình có đối xử quá đáng rồi không?

Đôi mắt Cố Lệ khẽ chớp chớp, nhìn Trương Mộng Kỳ nở nụ cười và đưa tay ra, muốn bắt tay chia tay với Thời Dung Cảnh.

Nhưng Thời Dung Cảnh lúc này hoàn toàn không có ý định bắt tay, chỉ nhếch miệng cười như không cười nhìn cô.

Thời An thầm nghĩ, Trương Mộng Kỳ đúng là cao thủ, thông minh hơn nhiều so với Trần Lộ.

Cô ta rất biết cách lấy lui làm tiến, thủ đoạn thật không tầm thường.

【Anh Hai, lúc này ngàn lần mong anh đừng mềm lòng. Những chuyện nên dứt thì phải dứt, không thì hoa đào sẽ loạn lên mất!】

【Nhớ lại thì mình đã phải cho anh Ba uống trà hoa cúc trong thời gian dài, cuối cùng cũng có tác dụng. Anh Ba giờ đã biết tiếp thu những ám chỉ của em, tính tình cũng bớt cứng nhắc hơn nhiều. Anh Hai chắc cũng vậy thôi!】

【Từ giờ, phải rèn cho anh Hai một trái tim sắt đá mới được. Nghe nói ngoài đường có bán món ăn làm từ đá cuội, hôm nào phải mua về cho anh Hai ăn thử.】

【Ừm, ý hay, cứ quyết định vậy đi.】

Thời Dung Cảnh không thèm để ý đến Trương Mộng Kỳ, điều này khiến cô vô cùng lúng túng.

Cô ta đành thu tay lại, nhưng trên mặt vẫn không để lộ bất kỳ sự khó chịu nào.

Ngược lại, khi rời đi, cô vẫn nở nụ cười rạng rỡ, thân thiết vẫy tay chào Thời Dung Cảnh.

【Cô gái này thật đáng sợ, nếu bị cô ấy bám lấy, anh Hai của em coi như xong đời!】

Thời Dung Cảnh liếc nhìn Thời An, ánh mắt sâu thẳm, trong lòng cảm thấy bất lực.

Chỉ có An An mới dám phê bình anh như vậy.

Lúc Trương Mộng Kỳ rời đi, cô ta khẽ dừng chân khi đi ngang qua Trần Lộ. Ánh mắt cô ta dừng lại trên người Trần Lộ, khóe miệng nhếch lên một nụ cười đầy ẩn ý.

Chẳng biết từ lúc nào, Trác Ái đã lui về góc phòng, cúi đầu nghịch điện thoại như thể chưa từng tham gia vào cuộc tranh giành vừa rồi.

Trần Lộ nhìn hai người kia bỏ chạy, rồi lại cảm nhận được sát khí không chút che giấu, toát ra từ khắp người Thời Dung Cảnh.

Trong lòng cô đầy hoảng sợ, cuối cùng cũng hiểu ánh mắt vừa rồi của Trương Mộng Kỳ là có ý gì.

Không nói thêm lời nào, cô lập tức vội vã rời đi.

Thậm chí không dám nán lại thêm ở nhà họ Thời, cô ta vội vàng lấy điện thoại gọi trợ lý đến đón.

Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương

Bước chân cô nhanh đến nỗi chỉ vài bước đã chạy ra khỏi nhà họ Thời.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play