Bạch Tịnh vừa xoa vai bóp chân cho Tạ Yến Lễ vừa nói:

"Thiếu gia, thật không ngờ vị thiên kim thật Thời Mặc lại ra mặt bảo vệ cho cô ta. Mà khoan, người phụ nữ đó trước đó cũng ra sức che chở cho Thời Mặc nữa."

"Nhưng tôi cứ cảm giác Thời An này đang có mưu đồ bất chính gì đấy! Chắc anh không biết đâu, vừa nãy có cái cô gái tên Viên Thi Khanh, vốn là bạn thân của cô ta. Cô nàng này đã thuê một đám phóng viên hòng bôi nhọ Thời Mặc, còn công khai hỏi khó trước mặt bao người kìa."

"Quả nhiên không phải người một nhà, không vào một cửa. Đúng là nồi nào úp vung nấy, bạn bè cùng một giuộc, Thời An thì có thể tốt đẹp đến đâu được chứ!"

Bạch Tịnh cúi đầu nhìn Tạ Yến Lễ: "Thiếu gia, cậu xem tôi nói có đúng không?"

Tạ Yến Lễ: "..."

Giọng nói trầm thấp của anh vang lên: "Bộ cậu không thấy mình nói sai gì à?"

Bạch Tịnh ngu ngơ hỏi lại: "Gì cơ? Sai gì?"

Tạ Yến Lễ chán chường nhắm mắt lại, chỉ thốt ra một câu: "Vế sau của quả nhiên..."

Bạch Tĩnh cẩn thận ngẫm lại, mới hiểu ra:

"Phải ha, thiếu gia, giờ anh với cô ta là người một nhà, cô ta mà xấu xa thì anh cũng xấu theo..."

Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương

Tạ Yến Lễ liền liếc cậu một cái.

Bạch Tịnh im bặt, thẳng lưng nói: "Tôi mới là kẻ xấu."

Bấy giờ, Tạ Yến Lễ mới yêu cầu Bạch Tịnh kể tiếp chuyện xảy ra ở bên ngoài.

Tạ Yến Lễ cũng không muốn quan tâm quá nhiều đến chuyện cùa hai chị em Thời An - Thời Mặc. Hiện tại, chuyện quan trọng nhất với anh chính là chuyển hết các hạng mục chủ chốt của công ty về nước, để củng cố vị thế bản thân.

Chỉ như vậy anh mới đủ sức lật đổ người kia.

Trong lúc Thời An trò chuyện cùng ba anh trai. Ở một góc khuất, một người phụ nữ xinh đẹp đang say sưa ngắm nhìn về phía này.

Đôi mắt cô ta ánh lên vẻ si mê, ngón tay nắm chặt chiếc ly rượu đến mức trắng bệch.

Cả người Trác Ái hơi căng thẳng, tiếng cười êm tai của Thời Dung Cảnh tựa như làn gió thổi nhẹ vào tai, âm điệu trầm thấp khiến cô ta cảm giác muốn ngừng thở.

Cô ta cảm giác toàn thân bắt đầu run lên, Trác Ái cố gắng kiềm nén sự vui sướng đang dâng trào trong lòng, bàn tay siết chặt mép váy, mím môi lại.

Không ai biết cô ta yêu Thời Dung Cảnh đến mức nào.

Mỗi cử chỉ, nụ cười, sự phóng khoáng của anh, và cả thái độ lịch thiệp khi biết rõ chuyện cô ké fame nhưng chỉ phất tay mỉm cười cho qua.

Tất cả mọi thứ thuộc về anh khiến cho Trác Ái say mê không lối thoát.

Nhưng rồi, ánh mắt cô ta chợt lóe lên một tia âm u. Cô nhìn chằm chằm vào bóng người đằng kia, phần váy bị cô ta siết chặt đến mức nhăm nhúm.

"Thời Dung Cảnh!"

Trác Ái nhìn thấy một cô gái xinh đẹp như hoa chạy đến chỗ Thời Dung Cảnh. Cô gái đó mặc một bộ váy màu hồng nhạt, tà váy mềm mại, bay phất phới theo từng bước chân đối phương.

Ánh mắt cô gái đó trong veo, khi ngước nhìn ánh lên vẻ tinh nghịch, đáng yêu.

Cô ấy vỗ nhẹ lên vai trái của Thời Dung Cảnh trước. Đợi đến khi anh quay người ra sau thì cô gái bất ngờ xuất hiện từ phía bên phải, nụ cười rạng rỡ, nháy mắt tinh nghịch:

"À há, ở đây này! Lêu lêu~"

Thời Dung Cảnh mỉm cười hỏi: "Sao lại chạy tới đây rồi?"

Bầu không khí giữa hai người rất thân thiết, tựa như họ đã quen biết nhau từ lâu.

Nhìn thấy cảnh này, chiếc váy của Trác Ái đang mặc ngày càng nhăn nhúm hơn, mặt váy như sắp bị xé rách ra vậy.

Ánh mắt của cô ta không rời khỏi cô gái kia.

Thời An đặt ly rượu xuống, nhìn sang cô gái vừa xuất hiện trước mặt mình.

Cảm nhận được ánh mắt của Thời An, cô gái kia nhìn sang, cất tiếng chào hỏi:

"An An, chị có thể gọi em như thế không?"

Giọng nói của cô ấy ngọt liệm như kẹo bông gòn.

【Ỏoooo, giọng ngọt v~, mình đây là con gái mà cũng muốn bóp mặt đè ra hun một cái quá đi!】

Thời An mỉm cười đầy e thẹn, cô vén lọn tóc mai ra sau tai, lễ phép đáp:

"Tất nhiên là được rồi, rất vui được gặp chị."

Ngay khi suy nghĩ của Thời An vừa vang lên, ánh mắt anh cả nhà họ Thời - Thời Phong Trạch hơi d.a.o động, sau đó lại bình tĩnh nhìn sang hai thằng em của mình.

Anh muốn xác nhận xem có phải chỉ mình anh mới nghe thấy được tiếng lòng của Thời An hay không?

Lúc nhìn sang hai đứa em kia, không thấy họ có phản ứng gì, Thời Phong Trạch mím môi, xem ra chỉ mình anh mới có thể nghe thấy.

Có điều, Thời Phong Trạch lại nhìn sang Thời An. Đứa em gái yêu quý nhà mình, từ khi nào lại nói năng thô lỗ như thế nhỉ?

Thời Diễm đã quá quen với cảnh cô em gái ngoan hiền ngày nào giờ đã trở thành một cô nàng mạnh mẽ, bạo dạn. Dù Thời An có nói gì, anh cũng không còn ngạc nhiên nữa. Cảm xúc đã quá chai sạn rồi!

Chẳng qua, Thời Diễm vẫn nhếch miệng nhịn cười, đôi môi hơi cong lên nhìn em gái nhà mình đang vờ làm bé ngoan trước mặt họ.

Sự đối lập này khiến Thời Diễm cảm thấy rất buồn cười.

Tiếc là hai ông anh của anh lại không nghe thấy liếng lòng của An An, tiếc ghê á...

Thấy cũng tội mà thôi cũng kệ!

Thời Diễm vừa lấy làm tiếc vừa hả hê trong lòng, may mà chỉ anh mới nghe thấy.

Thoải mái thả lỏng cơ người, anh đổi tư thế nghiêng người, mỉm cười đầy lười nhác.

Thời Phong Trạch thấy dáng vẻ lưu manh của Thời Diễm thì nhíu mãy. Ở nơi người khác không nhìn thấy, anh đá nhẹ vào chân em Ba.

Xem ra, lại là thằng út dẫn An An đến chỗ không đàng hoàng rồi.

Bằng không, con bé cũng sẽ không nhiễm mấy thói hư tật xấu này.

Thời Dung Cảnh cũng đã quen với tiếng lòng của Thời An nên chẳng phản ứng gì nhiều.

Cô gái trước mặt thật sự quá ngọt ngào, Thời An không tìm thấy bất kỳ ký ức nào về cô gái này trong đầu.

Hết cách, cô đành nhíu mày nhìn Thời Dung Cảnh, giọng trêu chọc hỏi:

"Anh Hai, bộ anh không tính giới thiệu một chút à?"

Thời An nhướn mày, yêu cầu Thời Dung Cảnh giới thiệu cô gái bên cạnh anh.

【Không lẽ anh Hai có bạn gái ngoài kia rồi sao?】

Ý nghĩ này thoáng hiện trong đầu Thời An.

Thời Dung Cảnh mỉm cười bất đắc dĩ. Ánh mắt phượng hơi cong xuống, tăng thêm sự đa tình trên gương mặt anh.

Giọng nói của anh pha chút cưng chiều, bật cười nói: "Đây là bạn từ nhỏ của anh, em chẳng phải cũng biết sao?"

Anh không hiểu hành động nào của mình khiến Thời An nghĩ rằng cô gái này là bạn gái anh nữa.

Thời Dung Cảnh liếc nhìn Cố Lệ một cái.

Để cô ấy làm bạn gái ư?

Không không, không được đâu. Thời Dung Cảnh lập tức gạt bỏ ý nghĩ đó ra khỏi đầu mình.

Đừng để vẻ ngoài ngọt ngào của cô ấy đánh lừa, thật ra đằng sau lưng... đánh cả đàn ông cũng không chùn tay!

Thời An lục lại trong ký ức. Cô chợt nhớ ra một chút về cô gái này.

Một lát sau, Thời An quay đầu nhìn Thời Dung Cảnh, nheo mắt nói nhỏ: "Chị là chị gái lúc nhỏ từng đánh anh đúng không?"

Cả người Thời Dung Cảnh khựng lại, gương mặt anh nháy mắt tái mét.

Nghe vậy, Cố Lệ vội vàng xua tay, quả quyết phủ nhận: "Không không, chị dịu dàng thế này, làm sao có chuyện đánh người được."

Cô không muốn vừa gặp được cô em gái xinh đẹp lại khiến người ta có ấn tượng xấu về mình.

Thời An chỉ mỉm cười nhẹ, không nói gì.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play