Trong lòng anh đầy sự tự trách và hối hận. Tại sao? Tại sao lúc đi vệ sinh không đuổi kẻ ác nữ này đi, giờ đây khiến thiếu gia rơi vào tay cô ta rồi, thật nguy hiểm.

Không biết ác nữ này định làm gì với thiếu gia, dựa theo tính cách của cô ta...

Nghĩ đến đây, nước mắt của Bạch Tịnh không kìm được mà tuôn rơi, như thể đã nghĩ đến kết quả tồi tệ nhất.

Thiếu gia nhà mình đẹp trai trắng trẻo như vậy, ác nữ đưa anh vào phòng, còn có thể làm gì khác nữa. Chắc chắn là làm chuyện đó rồi.

Nghĩ đến việc thiếu gia luôn giữ mình trong sạch. vậy mà hôm nay, chỉ vì bất cẩn của mình, thiếu gia đã mất đi lần đầu tiên, nước mắt của Bạch Tịnh không ngừng rơi.

Anh ta gom hết sức bình sinh để đập cửa: “Ma nữ kia, cô mau trả lại thiếu gia cho tôi, tôi không cho phép cô làm bẩn thiếu gia.”

Nghe Bạch Tịnh nói cô định làm chuyện xấu với Tạ Yến Lễ, Thời An giật mình, suýt chút nữa làm rơi khăn.

Cô chưa từng nghĩ đến việc làm bẩn Tạ Yến Lễ nha. Bây giờ, cùng lắm cũng chỉ dám mượn danh nghĩa mát-xa để lợi dụng sờ mó anh một chút thôi.

Nếu thật sự đem anh ăn sạch, sau này Tạ Yến Lễ tỉnh lại, việc đầu tiên anh làm chắc chắn sẽ là vặn cổ cô xuống.

Cho cô mười lá gan cô cũng không dám quăng anh lên giường làm chuyện đó.

Thời An dường như không nhận ra, mình đã kéo người ta lên giường rồi.

“Đồ phụ nữ xấu xa, đồ đàn bà ác độc! Mau thả thiếu gia của tôi ra! Đừng dùng kim châm vào thiếu gia, có gì cứ nhắm vào tôi, thiếu gia bây giờ đang bệnh, không thể chịu nổi nữa đâu.”

Bạch Tịnh biết, bây giờ không thể cầu cứu ai, chỉ có thể dựa vào chính mình.

Nếu không còn cách nào khác, anh sẽ dùng hết sức đạp cửa xông vào, cứu thiếu gia khỏi tay ma nữ kia.

“Không được, anh ấy là người đàn ông của tôi, tôi sẽ tự tay chăm sóc anh ấy thật tốt!”

Thời An đứng bên trong cửa phòng, hét ra ngoài: “Anh về đi, từ giờ Tạ Yến Lễ sẽ ngủ ở đây với tôi.”

Bạch Tịnh bất lực đứng trước cửa, tay nắm chặt thành nắm đấm. Anh cứ đứng đó, không biết nghĩ gì, cuối cùng giống như chịu thua, vẻ mặt thẹn thùng nói:

“Thời tiểu thư, hãy tha cho thiếu gia của tôi. Anh ấy bệnh lâu rồi chắc chắn không ổn đâu. Đôi khi lại không được. Tôi thân thể khỏe mạnh, lại đang độ tuổi sung sức...”

Lông mày Tạ Yến Lễ giật giật, đứa nhóc Bạch Tịnh này bị sao vậy, sợ nói lời tử tế sẽ khiến anh thoải mái hay sao? Gì mà anh không được chứ?!

Thời An nhớ lại trong cốt truyện gốc, biết trước tương lai của Tạ Yến Lễ, cũng biết chắc chắn sau này anh ấy sẽ khỏe lại.

Cô miệng nhanh hơn não nói: “Không sao đâu, thiếu gia của anh rất tốt, tôi biết mà.”

Một câu nói khiến cả hai bên đều im lặng.

Tạ Yến Lễ: “...”

Bạch Tịnh: “...”

Tốt hay không tốt sao cô biết được!

【Nhìn dáng người Tạ Yến Lễ là biết, anh ta khẳng định không phải là kiểu người lên không được kia, điều này tôi rất rõ.】

Tạ Yến Lễ nghiến răng, thật là cảm ơn lời khen của cô.

Bị Bạch Tịnh làm phiền quá, hết cách, Thời An đành mở cửa cho anh ta vào xem.

Vừa bước vào, Bạch Tịnh đã chạy thẳng đến chiếc giường lớn trong phòng ngủ. Anh ta vội vàng nằm bò trên giường, kiểm tra khắp người Tạ Yến Lễ xem có vết thương nào không.

Sau khi kiểm tra mấy lần vẫn không thấy dấu vết kim châm, anh ta lại quan sát xung quanh. Thực sự không phát hiện ra vật gì có thể làm hại thiếu gia, lúc này anh mới yên tâm nhìn về phía Thời An.

Cô đang khoanh tay đứng dựa lưng vào bức tường trắng. Khuôn mặt trái xoan rạng rỡ, vẻ mặt lười biếng dựa vào tường, đôi mắt trong veo nhìn anh:

“Sao nào? Xem xong rồi? Chắc chắn là tôi không đ.â.m kim vào người thiếu gia nhà anh chưa? Giờ thì yên tâm rồi nhé, tôi đâu phải là Dung ma ma đâu, làm gì có chấp niệm lớn như vậy với kim châm như thế.”

Bạch Tịnh đứng chắn trước Tạ Yến Lễ, ánh mắt nghi ngờ nhìn Thời An. Vẻ mặt anh ta đầy xoắn xuýt, như đang phân biệt thật giả trong lời cô nói. Anh nhỏ giọng lẩm bẩm: “Đúng là người quý phái thường hay quên, ai là Thời ma ma thì người đó mới hiểu rõ.”

“Xem xong rồi thì đi đi.” Thời An vẫy tay.

Bạch Tịnh không lên tiếng, anh ta quay người lại. Động tác lưu loát chuẩn bị đem Tạ Yến Lễ đứng dậy mang đi.

“Đợi đã, tôi bảo anh đi, nhưng không bảo anh mang anh ấy theo.”

Bạch Tịnh nghiến răng nhìn Thời An, cảm xúc dồn nén cuối cùng cũng bùng phát, giọng điệu nặng nề hét lên:

“Thời tiểu thư, làm người thì nên chừa cho người khác một đường lui! Con giun xéo lắm cũng quằn. Đừng h.i.ế.p người quá đáng!”

“Thiếu gia nhà tôi đã thành ra thế này rồi, cô còn muốn làm gì nữa!”

Thời An liếc anh ta một cái, cơ thể lười biếng dựa vào tường: “Đương nhiên là nghĩ cho người đàn ông của tôi rồi! Phòng các anh đang ở ẩm ướt quá, không thích hợp cho anh ấy ở.”

“Tôi đã gọi người đổi phòng cho anh rồi, khi anh xuống sẽ có người dẫn anh qua. Còn về người đàn ông của tôi, anh ấy đương nhiên sẽ ngủ cùng tôi rồi. Nếu không, lỡ người ngoài đồn rằng nhà họ Thời ngược đãi thiếu gia nhà họ Tạ, thì thật là mất mặt.”

【Mang thiếu gia nhà anh qua đây, còn có thể làm gì khác? Đương nhiên là bồi dưỡng tình cảm với ông xã bảo bối của tôi rồi.】

【Anh ấy đẹp trai quá, nhìn thôi cũng no bụng.】

【Đợi khi anh ấy khôi phục lại, nhớ được đoạn tình cảm tôi dành cho anh ấy lúc tôi vất vả chăm sóc bên giường, lúc ly hôn chia cho tôi một nửa tài sản là được.】

Trong lòng Tạ Yến Lễ khẽ hừ lạnh một tiếng. Quả nhiên, cô ta vẫn là một kẻ xấu xa, bây giờ đã tính đến việc nuốt chửng một nửa tài sản của anh rồi.

Bạch Tịnh vẫn muốn nói gì đó, nhưng Thời An không cho anh ta cơ hội. Cô vẫy tay, gọi vài bảo vệ đến lôi anh ta ra ngoài.

Căn phòng nháy mắt trở nên yên tĩnh hẳn.

Đôi mắt ẩn dưới hàng mi của Tạ Yến Lễ đã trở nên sâu thẳm như mực, ở lại đây cũng tốt, có thể tiếp cận cô ta gần hơn...

Thời An vì để đề phòng Bạch Tịnh nửa đêm lén vào, cô đã khóa cửa cẩn thận và kiểm tra hai ba lần trước khi quay lại giường.

Khi Tạ Yến Lễ còn đang suy nghĩ, Thời An đã vén chăn chui vào.

Một mùi hương thuộc về phụ nữ ngay lập tức tràn ngập trong chăn, cơ thể Tạ Yến Lễ không thể kiểm soát mà trở nên căng thẳng.

Suy nghĩ của Tạ Yến Lễ bị gián đoạn bởi tiếng lòng của Thời An vang lên trong đầu:

【Một người yêu cũ đạt chuẩn cũng giống như đã c.h.ế.t vậy, chồng cũng không ngoại lệ.】

【Vừa hay, điều kiện này lại được thỏa mãn rồi. Tạ Yến Lễ thực vật, chẳng phải xem như đã c.h.ế.t rồi sao?】

Mặc dù trong lòng nghĩ vậy, nhưng Thời An chắc chắn sẽ không nói ra, vì bây giờ Tạ Yến Lễ vẫn có ý thức.

Cô sẽ không ngu ngốc đến mức nói ra những lời cô nghĩ trong lòng, khiến anh ấy có ấn tượng xấu hơn về cô.

Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương

Cô bò từ phía trái giường qua bên phải, đến bên cạnh Tạ Yến Lễ. Cánh tay mảnh khảnh chạm lên khuôn mặt đẹp trai của anh, đầu ngón tay đụng chạm nhẹ nhàng.

Rõ ràng chỉ là một hành động đơn giản, nhưng đến tay Thời An, hành động lại trở nên vô cùng mập mờ, không khí trong phòng cũng trở nên khác biệt.

Tạ Yến Lễ chưa bao giờ tiếp xúc gần gũi với phụ nữ như vậy, khi Thời An tiến lại gần, trong lòng anh dâng lên một cảm giác không được tự nhiên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play