Cảm nhận được cơn bão sắp tới, mặt anh đen như đáy nồi.

【Còn hỏi vì sao ư? Đương nhiên vì sợ em sẽ nổi lên sắc tâm, làm bậy với anh rồi.】

Thời An trong lòng nghĩ một đằng, ngoài miệng lại nói một nẻo.

Cô nở nụ cười, đứng dậy đi đến sau lưng Tạ Yến Lễ, đặt tay lên vai anh, nhẹ nhàng xoa bóp, giọng điệu mềm mại:

“Đương nhiên là vì chồng yêu của em mà nghĩ thôi. Anh biết đấy, tướng em ngủ không ổn. Còn anh thì cần nghỉ ngơi. Nếu làm phiền anh trong lúc ngủ thì thật không tốt, chia phòng ngủ là hợp lý nhất.”

Hiện tại đã có điều kiện, Thời An đương nhiên muốn ủy khuất bản thân, hai người chen chúc trên một chiếc giường. Cô muốn một mình nằm trên chiếc giường rộng lớn, thật thoải mái biết bao.

Còn nữa, bây giờ Tạ Yến Lễ đang dần hồi phục, ai biết ngày nào đó anh có thể trở lại bình thường hay không, như này thì không còn vui nữa rồi.

Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương

Bạch Tịnh đứng bên cạnh, ánh mắt liếc qua liếc lại, miệng nhếch lên nhìn hai người.

Thật là, thiếu gia nhà mình giờ mặt dày ghê, không ngờ sốt sắng muốn ngủ chung phòng đến vậy luôn. Con gái nhà người ta mới nói muốn ngủ riêng đã vội vàng hỏi tại sao?!

Bạch Tịnh thực sự nghi ngờ thiếu gia có bị gì đó làm mê muội không. Từ khi tỉnh dậy, hành động của thiếu gia hoàn toàn khác hẳn với trước đây.

Tạ Yến Lễ che giấu cảm xúc trong ánh mắt, không nói thêm gì, giọng trầm xuống nói mình mệt, bảo Bạch Tịnh đẩy anh đi.

Đến tối, Thời An vào phòng chính để ngủ.

Cô vừa mới nằm xuống giường đã thấy cửa phòng mở ra, Tạ Yến Lễ được đẩy vào, cửa cũng được Bạch Tịnh nhanh tay đóng lại.

Thời An mở to mắt: “Nà ní! Sao anh lại ở đây?”

Tạ Yến Lễ khẽ mỉm cười, ánh mắt thoáng hiện tia sáng bí ẩn, giọng nói trầm thấp và quyến rũ.

Bộ dáng bất lực nói nhỏ: “Bạch Tịnh không nghe lời, nhất quyết đẩy anh vào đây đấy. Chứ anh cũng không muốn đâu.”

Tạ Yến Lễ nói rất thành khẩn, Thời An không biết nói gì thêm. Cô xuống giường, mở cửa định gọi Bạch Tịnh vào, nhưng cửa như bị kẹt, kéo mãi không mở được.

Thời An bất đắc dĩ, đành phải để Tạ Yến Lễ ngủ lại đây tối nay.

Bạch Tịnh ở ngoài cửa, nghe thấy lời thiếu gia nhà mình nói, biểu cảm anh ngẩn ra, không ngờ thiếu gia lại nói như vậy. Rõ ràng lấy anh ra làm bia đỡ đạn mà!

Rõ ràng là cậu chủ đã sắp xếp cho anh việc này, giờ thì mọi chuyện đều đổ lên đầu anh.

Bạch Tịnh trong lòng khóc thét, bé oan ức nhưng bé không dám nói. Hu hu, thieus gia thật xấu xa mà!

Đêm khuya, ánh mắt sâu thẳm của Tạ Yến Lễ vẫn chưa nhắm lại. Anh hiện tại còn cần dựa vào Thời An để hồi phục, cảm giác chỉ khi hai người tiếp xúc gần, tốc độ hồi phục của anh mới nhanh hơn.

Không ai để ý tới, dưới lớp chăn, những ngón tay xương xẩu của anh đang nhẹ động đậy.

————

Ngày thử vai đến, quản lý đã đến rất sớm để đón Thời An.

Anh đứng ngoài cửa phòng Thời An gõ gõ liên hồi, Thời An mắt nhắm mắt mở, còn mơ màng không muốn dậy, may mà Tạ Yến Lễ ở bên cạnh đánh thức cô.

“Bà cố xinh đẹp ngoan ngoãn của tôi ơi, hôm nay rất quan trọng, phải tập trung tinh thần lên nhé!!!”

Trên xe, quản lý quay sang nhìn Thời An đang còn ngái ngủ, vươn tay lắc mạnh vai cô, vẻ mặt đầy thất vọng: “Cô biết không, số lượng ứng viên cho vai nữ chính này ít đến mức chỉ đếm trên đầu ngón tay. Công ty đã đặt hết hy vọng vào cô đấy.”

Trong mắt lãnh đạo, Thời An đã trở thành thành tích quan trọng của năm nay.

Thời An vẫy tay, “Biết rồi mà, cho tôi ngủ thêm một chút thôi.”

Người quản lý: "..."

Lúc này, trong tòa nhà công ty giải trí mà họ chuẩn bị đến, Quách Minh đang đứng chờ trước cửa, kích động nhìn quanh. Thỉnh thoảng, anh ta lại mở điện thoại ra kiểm tra xem có tin nhắn mới không.

Nữ thần Muse của anh đã nói hôm nay sẽ đến, nhưng anh đợi nãy giờ vẫn chưa thấy bóng dáng cô ấy đâu.

Nhắc đến nữ thần, Quách Minh có cả một bụng chuyện nói mãi không hết.

Trước đây, anh không muốn cả đời sống dưới cái bóng của cha mình – một đạo diễn nổi tiếng, nên đã tự mình ra nước ngoài tự mình học tập.

Nhưng không lâu sau, anh trở nên lạc lõng giữa nơi đất khách quê người, đến mức cuộc sống chẳng khác gì một kẻ ăn xin.

Anh ngồi ở góc phố, quần áo rách rưới tả tơi, suy nghĩ về tương lai. Bất ngờ, nữ thần của anh đi ngang qua, cho anh ít tiền.

Từ đó, Quách Minh bám riết lấy đối phương, mặt dày đến nỗi còn đến nhà cô xin ở nhờ.

Những trải nghiệm sau đó càng khiến anh cảm thấy cuộc đời này thật đáng sống.

Anh đã chứng kiến nữ thần của mình đấu với nhà vô địch thế giới. Kỹ thuật hacker của cô khiến người ta phải kinh ngạc thán phục.

Cô còn sở hữu rất nhiều danh hiệu khác.

Quách Minh chưa bao giờ nghĩ rằng, hóa ra một người lại có thể nắm giữ nhiều kỹ năng đỉnh cao đến vậy.

Cũng nhờ nữ thần của mình, bộ phim đầu tay của anh mới thành công rực rỡ.

Hiện tại, anh chuẩn bị thực hiện một bộ phim lấy cảm hứng từ cô.

Anh có linh cảm rằng, bộ phim này chắc chắn sẽ thành công vang dội.

Thời Mặc như thường lệ, mặc một chiếc áo khoác rộng đơn giản. Trên đầu vẫn là chiếc mũ lưỡi trai đen.

Cô không thích bị người khác chú ý.

Vừa thấy Thời Mặc, mắt Quách Minh lập tức sáng lên. Anh tiến lên trước, phấn khích kéo Thời Mặc lại để ôn chuyện cũ.

Kể từ khi về nước, Quách Minh đã rất lâu rồi không gặp cô.

Cùng lúc đó, Thời An vừa bước xuống xe cùng người quản lý của mình, chuẩn bị vào tòa nhà.

Khi nhìn thấy bóng dáng người vừa bước vào, ánh mắt Thời An khẽ động.

Sao cô thấy bóng lưng người phía trước lại quen thuộc đến vậy?

Cô cố lục lọi trí nhớ, nhưng người quản lý bên cạnh lại thúc giục cô nhanh chóng vào trong để không lỡ buổi thử vai.

————

Vừa bước vào tòa nhà công ty giải trí, có ngay bảng chỉ dẫn họ đến khu vực thử vai.

Thời An chỉ nhìn thoáng qua xung quanh.

Người đi thử vai rất đông, gần như chật kín cả  hành lang.

Các mỹ nam, mỹ nữ đứng thành từng hàng, chỉ nhìn qua thôi cũng thấy rất mãn nhãn.

Tâm trạng của Thời An bất giác vui vẻ hơn.

"Tiểu An, Tiểu An!"

Đột nhiên, có tiếng gọi từ phía sau, bước chân của Thời An khựng lại, biểu cảm trên gương mặt cô cũng ứ đọng lại.

Ngay lập tức, cô bước nhanh hơn như thể chân đang đạp gió, lướt đi vèo vèo.

Viên Thi Khanh cắn răng, chạy bước nhỏ để đuổi kịp Thời An.

Cô ta giữ chặt cánh tay Thời An, không vui nói: "An An, em còn nói không trốn tránh chị, sao vừa thấy chị em đã đi nhanh như vậy?"

Thời An giả vờ ngây ngốc, không hiểu ý cô ấy: "Không có đâu, em chỉ đang tập đi nhanh để rèn luyện sức khỏe thôi mà."

Viên Thi Khanh nhếch miệng cười khinh, nhưng lúc này không còn thời gian để đôi co với Thời An nữa.

Cô nắm c.h.ặ.t t.a.y Thời An, ánh mắt trở nên tội nghiệp, giọng nói nhẹ nhàng như đang làm nũng:

"An An, em không biết đâu, giờ chị ở công ty khó khăn lắm. Đến cả mấy đứa mới vào cũng có thể đè đầu cưỡi cổ chị luôn. Nếu chị không có giá trị gì nữa, chắc chị sẽ bị đóng băng mất thôi. Vậy nên vai diễn này chị nhất định phải giành được."

Nói đến đây, khóe mắt cô rơi một giọt nước mắt.

Viên Thi Khanh cố tình kéo tay Thời An lại, để giọt nước mắt rơi đúng lên tay cô.

Như thế Thời An chắc chắn sẽ cảm nhận được nỗi buồn man mác của cô ta.

Thời An mở to mắt: "!!!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play