Vị trí mà quản lý gửi cho Thời An là một khách sạn cao cấp. Đến nơi, quản lý vội vã đến đón cô.
Nhìn anh ta bộ dạng sốt sắng, Thời An tò mò hỏi: "Hôm nay có hoạt động gì mà anh cuống lên vậy?"
Quản lý lấy khăn tay từ trong túi ra lau những giọt mồ hôi đang túa ra trên trán, mặt mày nhăn nhó nói: "Bà cố tổ ơi, cô không biết sáng nay công ty có một nhân vật lớn tới, cả công ty đều vây quanh anh ta sao? Làm tôi mệt gần chết."
Nghe vậy, Thời An hứng thú, mắt sáng lên, vội hỏi: "Nhân vật gì mà khiến cả công ty phải xoay quanh thế?"
Công ty quản lý của Thời An dù không phải là công ty lớn nhất trong làng giải trí, nhưng cũng thuộc hàng có tiếng tăm. Nếu không, trước đây Thẩm Ngọc Uyển đã không đề nghị cô ký hợp đồng.
Quản lý trả lời: "Là Quách Minh - đạo diễn vừa nhận giải Đạo diễn mới xuất sắc nhất toàn cầu. Cô cũng biết đấy, cha anh ta là... người như thế, nên không tiếp đón chu đáo sao được."
Ánh mắt Thời An khẽ động. Quách Minh à, vị đạo diễn trẻ đang rất hot gần đây. Không chỉ vì bộ phim của anh ta giành giải thưởng quốc tế, mà cư dân mạng còn đặc biệt quan tâm tới gia đình anh.
Cha anh ta là một trong những đạo diễn thế hệ đầu của Trung Quốc, người đã tạo ra rất nhiều bộ phim b.o.m tấn. Nhiều sự kiện cấp cao cũng cần ông ngồi vào ghế ban cố vấn, tên tuổi ông nổi tiếng cả trong lẫn ngoài nước.
Thời An tò mò hỏi tiếp: "Anh ta đến công ty làm gì?"
Thời An tò mò không hiểu vì sao Quách Minh lại đến công ty.
Danh tiếng của anh ta đã vươn ra quốc tế, nếu là để bàn chuyện công việc, đáng lý anh ta nên tìm đến những công ty lớn hơn, vậy sao lại chọn công ty của họ?
Đến phòng trang điểm, Thời An ngồi xuống để thợ bắt đầu trang điểm.
Quản lý đứng cạnh, tựa vào bàn trang điểm rồi giải thích: "Cô không biết sao? Quách Minh đang cầm trong tay một kịch bản. Nhìn cái dáng vẻ sáng nay của anh ta, có vẻ anh ta rất thích kịch bản đó, nên bây giờ đích thân đến từng công ty để tìm diễn viên phù hợp."
Quản lý vừa chơi đùa với những chai lọ trên bàn trang điểm vừa nói: "Nói mới nhớ, mấy công ty lớn nhất trước chúng ta đều không có diễn viên nào khiến anh ta ưng ý."
Nói đến đây, quản lý bật cười: "Cô thử nghĩ mà xem, những công ty hàng đầu còn không có, thì anh ta đến công ty chúng ta liệu sẽ chọn được ai?"
Quản lý nheo mắt cười nhìn Thời An. Cô liếc anh ta một cái, hỏi: "Vậy cuối cùng anh ta cũng không chọn ai à?"
Quản lý cười nhưng không trả lời ngay, sau một phút mới chậm rãi nói: "Là cô."
Thời An ngừng lại, chậm rãi nhìn anh ta, trong mắt thoáng qua vẻ không tin: "Tôi á?"
Cô thật sự chưa bao giờ nghĩ mình sẽ là người được chọn.
Trong ký ức của cô, những đạo diễn nổi tiếng quốc tế luôn có con mắt rất tinh tường, không chọn diễn viên dở, không chọn những người vào làng giải trí chỉ để "làm màu"... tóm lại, họ đặt ra rất nhiều điều kiện.
Mặc dù Thời An không phải là người "làm màu", nhưng cư dân mạng vẫn thường nghĩ cô là tiểu thư nhà giàu, vào showbiz chỉ để dạo chơi mà thôi.
Điều này chắc chắn không hợp với tiêu chuẩn của những đạo diễn "khó tính" kia.
Quản lý nói: "Đúng vậy, chính là cô. Tổ tông của tôi, khi tôi đến, Quách Minh đang xem thông tin của cô đó, còn nói một câu: "Người phụ nữ này sao lại giống cô ấy thế nhỉ?""
Thời An cau mày, thắc mắc hỏi: "Giống ai?"
Quản lý bật cười, vỗ tay nói: "Bà cố của tôi ơi, sao đến lúc có chuyện tốt thì đầu óc cô lại không thông thế nhỉ? Còn giống ai nữa, tất nhiên là giống nhân vật trong kịch bản rồi!"
"Vì cô giống nhân vật trong kịch bản, nên cuối cùng anh ta chọn cô chứ còn ai."
Thời An cảm thấy có điều gì đó không ổn ở đây, nhưng cũng không nghĩ sâu thêm. Cô tiếp tục hỏi: "Vậy kết quả cuối cùng là thế nào?"
Quản lý phẩy tay, nhún vai: "Ai mà biết được, anh ta đi rồi, cũng không để lại lời chắc chắn nào. Nhưng mà..."
Quản lý bước lại gần cô, cúi xuống thì thầm: "Tôi nghĩ cô sẽ được chọn."
Câu này không nên nói lớn tiếng, trong phòng trang điểm đông người, nếu bị ai đó cố ý truyền ra ngoài thì sẽ rất phiền.
Ánh mắt Thời An khẽ động.
————
Đúng giờ, giáo viên mà Thẩm Ngọc Uyển mời cho Thời Mặc lại đến. Thời Mặc che giấu cảm xúc trong mắt, đi theo giáo viên vào thư phòng.
Trên đường đi, điện thoại trong túi cô reo lên.
Thời Mặc lười biếng lấy điện thoại ra, trên màn hình hiện lên một tin nhắn:
【Nữ thần Muse của tôi, bao giờ tôi mới được gặp cô đây? Không phải đã nói về nước là sẽ gặp nhau sao?】
Thời Mặc cảm thấy nhức nhức cái đầu khi thấy tin nhắn từ người kia. Anh ta quả thực rất dính người.
Từ khi trở về trong nước, tin nhắn của anh ta không ngừng nhắn tới cho cô.
Thời Mặc đành hủy đi số cũ, đổi số mới. Nhưng một tháng trước, anh ta không biết từ đâu tìm được số điện thoại và WeChat của cô, liên tục gửi tin nhắn và gọi điện làm phiền.
Thời Mặc đành trả lời anh ta mấy chữ:
【Anh muốn gặp tôi làm gì?】
Ngay lập tức, người kia đáp lại tin nhắn như thể đang canh chừng điện thoại:
【Tôi đã viết câu chuyện của cô thành một kịch bản và muốn đưa cô vào phim, để mọi người chứng kiến một thần thánh vĩ đại!】
Quách Minh không phải đùa giỡn. Khi ở nước ngoài, anh ta đã chứng kiến sự vinh quang của Thời Mặc từng ngày.
Thời Mặc thở dài, lắc đầu cười khổ. Nếu biết anh ta khó đối phó như vậy, cô đã không giúp đỡ anh ta khi thấy anh ta ăn mặc rách rưới bên đường.
Như vậy, cô cũng không cần phải đối mặt với chuyện phiền phức này bây giờ.
Thời Mặc đáp lại:
【Anh... có cần đi bệnh viện tâm thần kiểm tra não không?】
Người kia tức giận:
【Nữ thần Muse, sao cô lại xúc phạm tôi như vậy? Được rồi, nếu đã hẹn ngày kia gặp nhau vậy thì ngày đó tôi sẽ gửi địa chỉ cho cô! Nhất định phải đến nhé! Người Hoa không lừa dối người Hoa.】
Sát bên cửa phòng sách, Thẩm Ngọc Uyển nhìn thấy Thời Mặc đứng ở hành lang cúi đầu, gọi: “Mặc Mặc, làm gì thế? Nhanh lên vào học nào.”
Thời Mặc cất điện thoại, trước khi bước đi, cô liếc thấy Bạch Tịnh đang tay xách nách mang đủ loại túi ra cửa, còn Tạ Yến Lễ đang đợi sẵn ở ngoài.
Thời Mặc nhíu mày, Tạ Yến Lễ đây là định bỏ trốn ư?
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương
Theo quan sát của cô, Thời An có vẻ thích anh ta, nhưng giờ Thời An chưa về, anh ta đã định bỏ đi.
Thời Mặc cảm thấy có chút không vui. Vì Thời An thích anh ta, nên nếu anh ta không có mặt, Thời An cũng sẽ không vui.
Cô dừng bước, có lẽ nên giúp Thời An giữ anh ta lại không nhỉ?
————
Ngồi trên xe, Viên Thi Khanh nhìn những chiếc xe phía trước bị tắc nghẽn, lo lắng thúc giục tài xế.
Cô nhịn không được gõ vào lưng ghế: “Làm ơn nhanh lên, tôi có việc quan trọng.”
Tài xế bất lực nói: “Phía trước bị kẹt xe, tôi cũng không thể bay qua được.”
Viên Thi Khanh bực bội nói: “Vậy anh quay xe, tìm đường khác mà đi.”
Quản lý đã tìm ra vị trí của Thời An. Nếu cô không nhanh chóng đến, sợ rằng sẽ lại bỏ lỡ cơ hội gặp được Thời An mất thôi.
Nếu không gặp được Thời An thì sao cô có thể nhờ Thời An giúp đỡ được bây giờ?
Thời gian ngày càng gấp gáp. Vừa rồi, quản lý còn gửi tin nhắn nói rằng đạo diễn Quách Minh sẽ tổ chức thử vai vào ngày kia.
Nếu bỏ lỡ cơ hội này, sẽ khó có được cơ hội tương tự trong tương lai. Viên Thi Khanh cũng hiểu rằng, mọi thứ của cô đều dựa vào Thời An mà có. Nếu Thời An không giúp cô, trong thời gian ngắn có thể không thấy ảnh hưởng, nhưng về lâu dài thì...
Viên Thi Khanh không dám nghĩ sâu thêm.