Dù Thời Mặc đã khéo léo hóa giải mọi chuyện trong buổi tiệc, nhưng hành động của Thời An đã khiến nữ chính thực sự nổi giận. Trước mặt tất cả quan khách, Thời Mặc vạch trần tội ác của Thời An.
Trong chốc lát, Thời An bị tất cả mọi người cười nhạo. Cô - từ một thiên kim tiểu thư, bỗng chốc trở thành thiên kim giả. Hơn nữa, còn bị gán tội hãm hại chị gái vừa trở về nhà.
Danh tiếng của Thời An hoàn toàn bị hủy hoại. Mọi người đều cho rằng cô ngu ngốc, cười nhạo cô.
Thời An hít một hơi thật sâu. Cô không muốn c.h.ế.t một cách ngu ngốc, bỏ qua số tiền tiêu vặt hàng triệu chỉ để đ.â.m đầu vào con đường tự hủy, bị mọi người ghét bỏ.
Không! Cô không muốn như vậy chút nào!
【Tôi muốn chị gái xinh đẹp. Bất cứ ai cản tôi đều là kẻ xấu, chị đẹp lại đây với em nào~ Muốn được ôm ôm~ Muốn được thân thiết~】
Thời Mặc cúi mắt, trong mắt dường như chứa đựng những cảm xúc khó tả.
"Thân thiết"? Phải chăng Thời An muốn thân thiết với cô?
Thân thiết... là như thế nào nhỉ? Thời Mặc chưa từng trải qua điều này. Bất chợt, cô nhớ đến hành động thân mật của Thời Diễm khi vuốt đầu Thời An lúc nãy.
Có phải giống như thế không? Thời Mặc bối rối.
Ngồi đối diện với Thời Mặc, Thời Dung Cảnh lướt mắt qua cô, cúi đầu nhắn tin cho anh cả về buổi tiệc nhận thân của Thời Mặc.
Anh cũng gửi thông báo cho trợ lý về kỳ nghỉ, bảo đẩy lùi các công việc trong vài ngày tới. Cất điện thoại, Thời Dung Cảnh bình thản nhìn Thời Mặc.
Trong vài ngày này, anh muốn ở gần cô để xem thử cô ta có ma lực gì có thể khiến Thời An thay đổi thái độ nhanh như vậy.
- --————
Sau bữa ăn, Thời An trở về phòng, phát hiện không có ai. Cô nhướng mày rồi xoay người rời đi.
Chỉ một phút sau, cô đã đứng trước khu vườn nhà họ Thời, nhìn thấy hai bóng người đang ngồi trong đó.
Thời An bước tới. Bạch Tịnh ngồi cạnh Tạ Yến Lễ, vừa cười vừa nói gì đó. Vừa nhìn thấy Thời An đi đến, cậu ta lập tức im lặng, ánh lảng tránh.
Thời An đến gần Tạ Yến Lễ rồi nhìn sang Bạch Tịnh hỏi: "Sao tự nhiên im lặng vậy?"
Bạch Tịnh liếc cô, nhỏ giọng: "Sợ cô ghen, nửa đêm lại thổi gió bên tai thiếu gia mà đuổi tôi đi."
Tạ Yến Lễ lười biếng ngẩng đầu nhìn cậu, ánh mắt như thốt ra một chữ: "Cút."
Tên nhóc này càng ngày càng quá đáng, Tạ Yến Lễ liếc Thời An một cái, rõ ràng là học thói xấu từ cô.
Thời An cười khẩy: "Khi nào tôi thổi gió bên tai thiếu gia cậu vậy? Đúng là cái đồ ranh con, muốn ăn đòn à!"
Bạch Tịnh lạnh lùng nhìn cô.
Cậu không biết cô có thổi gió hay không, nhưng rõ ràng thiếu gia ngày càng lạnh nhạt với cậu, còn nói chuyện với cô ngày càng nhiều hơn.
"Bạch Tịnh, ra cửa canh gác đi."
Giọng Tạ Yến Lễ vang lên, Bạch Tịnh mím môi, ánh mắt hiện rõ vẻ "biết ngay mà".
Cậu hít sâu một hơi, chậm rãi rời đi, để lại bóng lưng đơn độc đi ra cửa vườn.
Thời An ngồi trên xích đu, chầm chậm đung đưa nhẹ nhàng về phía trước. Khóe miệng cô nở một nụ cười thư thái, ánh mắt nhìn lên bầu trời xanh thẳm, hỏi: "Đuổi Bạch Tịnh đi, anh muốn nói gì vậy?"
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương
Tạ Yến Lễ thâm thúy nhìn cô: "Tôi muốn em giúp tôi đón một người."
Trong đáy mắt của Tạ Yến Lễ ánh lên sự lạnh lẽo. Nếu nhà họ Tạ đã muốn lấy mạng anh, vậy thì họ cũng phải chuẩn bị sẵn sàng để gánh chịu hậu quả.
Thời An lập tức thấy hứng thú, dưới chân đạp một cái, xích đu dừng lại. Cô nhìn thẳng vào mắt Tạ Yến Lễ, hỏi: “Người nào?”
Trong đầu cô hiện lên đủ loại suy đoán:
【 Không lẽ là tình tiết kinh điển kiểu bạch nguyệt quang quay về nước trong mấy bộ phim cẩu huyết đó hả? Rồi em chạy anh đuổi, em truy anh trốn kiểu thế ư?】
Trong cốt truyện gốc, Tạ Yến Lễ ghét Thời An đến tận xương tủy, chưa bao giờ hợp tác với cô. Bây giờ cốt truyện đã thay đổi, hướng đi của nhiều tình tiết cũng đổi theo.
Thời An thực sự không đoán được người mà Tạ Yến Lễ muốn cô đi đón là ai.
Lông mày Tạ Yến Lễ khẽ giật, ánh mắt bất lực nhìn cô.
Người phụ nữ này giờ đã thay đổi rất nhiều, chỗ nào cũng tốt, chỉ có điều suy nghĩ trong đầu lại quá bay bổng, toàn những thứ kỳ lạ không biết học từ đâu ra.
“Là nam.”
Thời An đưa tay che miệng, giấu đi biểu cảm trên mặt, nhưng trong lòng không khỏi chấn động:
【 Trời đất ơi, hóa ra tổng tài chơi thoáng thế! Dù trong nước chưa hợp pháp... nhưng khụ khụ, chúc anh hạnh phúc! Tôi hiểu mà.】
Tạ Yến Lễ: “...”
Nếu bây giờ có thể đứng dậy, anh chắc chắn sẽ kéo Thời An vào bệnh viện để mở hộp sọ cô ra xem bên trong có gì.
Bất đắc dĩ, anh phải giải thích thêm một câu: “Là thuộc hạ.”
Thời An mỉm cười đầy ẩn ý, nhẹ gật đầu.
【Tổng tài bá đạo và thuộc hạ ngốc manh à! Cũng không tệ!】
Tạ Yến Lễ sắp phát điên, anh lạnh lùng lên tiếng: “Tôi kết hôn rồi!”
Câu nói "Tôi kết hôn rồi" của Tạ Yến Lễ là để nhắc nhở Thời An rằng, bây giờ cô là vợ anh, và tình trạng hôn nhân của hai người vẫn còn là kết hôn. Cô đừng suốt ngày suy nghĩ mấy chuyện linh tinh.
Thời An chớp mắt, gật đầu: “Ừm, chồng à, em biết chúng ta đã kết hôn mà. Yên tâm, khi hợp tác xong, chúng ta sẽ lập tức đi ly hôn.”
【 Cho anh tự do, để anh có thể theo đuổi người mình yêu! (Mắt long lanh đầy sao)】
Tạ Yến Lễ đã bỏ cuộc trong việc chỉnh sửa bộ não chứa đầy "rác" của Thời An. Anh nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lẽo. Cô gái này lúc nào cũng chỉ nghĩ đến chuyện ly hôn với anh, thật là...
Hiện giờ, anh không muốn nói thêm bất cứ câu nào với cô nữa. Giọng anh lạnh nhạt:
“Sáng thứ Sáu, em ra sân bay đón một người tên là Rommi. Anh sẽ gửi ảnh em cho cậu ta. Khi đến nơi, em đứng ở cổng đón, cậu ta sẽ tìm em.”
“Còn một việc nữa, ngày mai chuyển ra khỏi nhà họ Thời.”
Nói xong, Tạ Yến Lễ gọi Bạch Tịnh đưa anh về phòng.
Thời An bĩu môi. Đúng là... thái độ gì không biết.
Tối hôm đó, khi trở về phòng, Tạ Yến Lễ đã nhắm mắt nằm trên giường. Khi Thời An lên giường, anh cũng không thèm mở mắt ra.
Trong không khí tràn ngập cảm giác căng thẳng, điều này làm Thời An cực kỳ khó hiểu.
【Tạ Yến Lễ đến tháng à? Sao lại kỳ lạ thế nhỉ? Đúng là khó hiểu! 】
Tạ Yến Lễ mở mắt, ánh nhìn sâu thẳm lóe lên một tia cảm xúc khó đoán. Anh nhìn cô một cái rồi lại nhắm mắt.
Người phụ nữ này, đúng là không khiến anh phát điên thì cô không cam lòng mà!
————
Viên Thi Khanh nghiến răng, trừng mắt nhìn điện thoại. Thời An hôm nay bị sao vậy? Sao mãi không trả lời tin nhắn của cô?
Chị Nguyên quản lý đã nói trước với cô rằng, trong danh sách nhà đầu tư của bộ phim lớn sắp bấm máy có tên Thời Dung Cảnh. Còn ám chỉ rõ ràng cô nên tranh thủ kết thân với Thời An.
Nhưng bây giờ, đến cả việc liên lạc với Thời An cô cũng không kết nối được.
Ánh mắt Viên Thi Khanh lóe lên một tia lạnh lẽo. Không được, ngày mai dù có phải đến tận nhà, cô cũng phải gặp được Thời An.
Chị quản lý đã phân tích kỹ rồi, nếu cô có thể tham gia bộ phim này, tài nguyên sau đó chắc chắn sẽ tốt hơn hiện tại ít nhất là gấp đôi.
Trong đôi mắt Viên Thi Khanh ánh lên quyết tâm mạnh mẽ.
Bộ phim này, cô nhất định phải đóng!