Thời An cảm nhận được ánh mắt nặng nề của hai người anh trai, cô không khỏi cúi đầu, cố gắng kìm nén sự ngượng ngùng.

“Thực ra... em có thể giải thích.”

Nghe thấy giọng nói của Thời An, Thời Dung Cảnh hơi ngừng lại, muốn nghe thử cô giải thích thế nào.

“Hiện tại em và anh ấy đã phát triển thành một mối quan hệ khác...”

Thời An nói tiếp: “Nên có lẽ mối quan hệ này khiến chúng em không thể không ở bên nhau.”

Thời An không nói rõ, nhưng cả hai người vẫn nghe ra được ý nghĩa khác.

Thời Diễm: “!!!”

Ánh mắt anh đầy lửa liếc nhìn Tạ Yến Lễ. Dù Thời An đã kết hôn với anh ta, nhưng khi nghe tin hai người đã... anh vẫn cảm thấy tức giận trong lòng.

Thời Diễm đã cảm nhận được Tạ Yến Lễ không phải là người tốt. Giờ mới tỉnh dậy đã vội vàng như vậy, chắc chắn không phải là loại người đứng đắn gì.

Thời Dung Cảnh nhìn Tạ Yến Lễ với ánh mắt dò xét, trong lòng thầm nghĩ, đừng để đây là câu chuyện của sói xám lừa dối cô gái quàng khăn đỏ là được.

Sau chuyện này, anh cần phải có một cuộc trò chuyện nghiêm túc với đứa em rể này rồi...

Tạ Yến Lễ cảm nhận được hai luồng tức giận vô cớ. Sau khi nghe thấy lời giải thích của Thời An, anh chỉ có thể lấy tay che mặt, trong lòng dâng lên một sự bất đắc dĩ nhẹ.

Anh bất lực nhìn Thời An. Anh biết Thời An đang nói về việc hợp tác giữa hai người, nhưng cô nàng ngốc nghếch này không hề nhận ra rằng, những gì cô vừa nói lại đầy mơ hồ và dễ gây hiểu lầm.

Giờ thì hay rồi, dù có trăm cái miệng cũng không thể giải thích rõ được.

Mà Tạ Yến Lễ cũng không giải thích gì thêm, bởi lẽ chuyện hợp tác giữa hai người không phù hợp để giải thích với người khác.

Trong lúc mọi người đứng im lặng không biết làm gì, thì Thẩm Ngọc Uyển từ ngoài bước vào, bên cạnh là cha của Thời An - Thời Phong.

Thời Phong đã già, tóc đã điểm bạc. Ông có tư tưởng rất truyền thống, và là người đứng đầu nghiêm khắc của gia đình họ Thời.

Thời Phong rất nghiêm khắc với các con của mình, Thẩm Ngọc Uyển cũng là học theo sự nghiêm khắc đó. Tuy nhiên, khi có một cô con gái nhỏ, ông đã có phần thay đổi, đặc biệt là đối với Thời An.

Thẩm Ngọc Uyển thấy tất cả các con đã tụ họp đầy đủ, cười nói: “Tất cả đã về rồi đấy à?”

Thời Diễm liếc thấy một dáng người nhỏ nhắn theo sau họ, người đó vẫn như mọi khi, đội mũ lưỡi trai đen, che thấp gương mặt. Thời Diễm hừ lạnh một tiếng, cô ta cũng biết bản thân không được chào đón ha.

“Cô ta sao vẫn còn ở đây?” Thời Diễm lộ vẻ châm chọc, rõ ràng không chào đón sự xuất hiện của Thời Mặc.

Thẩm Ngọc Uyển liếc nhìn con trai nhỏ của mình, bước tới vỗ nhẹ lưng anh: “Con cũng thật là, em gái con không ở đây thì còn có thể ở đâu?”

“Gọi các con về tối nay là có liên quan đến em gái con.”

Khi nghe tin bố mẹ gọi mọi người về nhà chỉ vì Thời Mặc, Thời Diễm lập tức tỏ vẻ khó chịu.

Bàn tay nắm chặt đến mức gần như phát ra tiếng, anh giận dữ quát lên, ánh mắt như có ngọn lửa cháy hừng hực bên trong: 

“Có phải cô đã nói linh tinh gì với bố mẹ đúng không? Tôi đã cảnh cáo cô đừng có mà đánh chủ ý lên nhà họ Thời rồi mà. Cô điếc hay sao mà không nghe thấy vậy?”

Anh đã cảnh báo cô ta từ trước, nhưng không ngờ cô ta vẫn dám giở trò ở nhà họ Thời.

Đừng tưởng anh không biết, cô gái này không chỉ xấu xa mà còn vô dụng, chỉ là một kẻ lang thang ngoài quán net. Việc mẹ anh tìm thấy cô ta sau nhiều năm đã là một điều đáng ngờ.

Bố mẹ có thể vì nhớ con gái mà bỏ qua điều này, nhưng anh thì không. Căn nhà này, anh sẽ không bao giờ để kẻ có mưu đồ bất chính bước vào!

Thấy đứa con út nóng nảy, Thời Phong cau mày, tỏ rõ sự không hài lòng. Ông nghiêm khắc quát:  “Chú ý cách ăn nói của con!”

【 Anh Ba, anh đang làm cái trò khùng điên gì vậy?】

Ngay lúc đó, hai giọng nói cùng vang lên trong đầu Thời Diễm, kéo anh trở lại hiện thực một chút, anh dần thu lại cơn giận của mình.

Thời An thì chỉ biết nhìn Thời Diễm đang nổi giận, cô cảm thấy nhức nhức cái đầu rồi đấy, trong lòng cô không ngừng gào thét: 

【 Ôi anh Ba yêu dấu của em, sao anh lại cứng đầu như vậy nhỉ? Chị gái xinh đẹp đó chính là em ruột của anh đấy.】

【Cô ấy trở về nhà của mình cũng là chuyện đương nhiên mà, cũng đâu có làm gì sai đâu? Anh hét cái gì mà hét.】

【Anh không yêu, em yêu! Em thích chị đẹp, được chưa? Chị đẹp nhanh nhanh tới đây để em yêu thương nào, ôm ôm~】

Trong khi Thời Diễm đang giận dữ mắng mỏ, Thời Mặc vẫn không ngẩng đầu, hai tay đút túi, không hề động đậy.

Rõ ràng, cô không thèm để Thời Diễm vào mắt. Đối với kẻ chỉ biết lớn tiếng nói mồm, Thời Mặc chẳng buồn bận tâm.

Nhưng khi tiếng lòng của Thời An vang lên, Thời Mặc khẽ đổi tư thế, lười biếng nâng mắt nhìn cô em gái này một cái, nhưng cũng không nói gì. 

Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương

【Woa, chị đẹp nhìn mình rồi kìa, chiến dịch ôm đùi có hi vọng rồi đây!】Thời An reo lên trong lòng.

Thời Dung Cảnh thì không hành xử bốc đồng như Thời Diễm. Anh lặng lẽ quan sát mọi người xung quanh.

Anh tinh mắt nhận ra rằng, khi Thời An phát ra tiếng lòng, không ai có biểu cảm gì khác lạ. Xem ra chỉ có anh mới nghe được tiếng lòng của em gái nhà mình.

Trong chương trình truyền hình thực tế trước đây, thái độ của Thời An đối với Thời Mặc đã thay đổi rất nhiều. Thời Dung Cảnh nheo mắt, ánh mắt nghiêng về phía Thời Mặc nhỏ nhắn, tự hỏi cô có gì đáng để Thời An đặc biệt đối xử như vậy?

Trong khi mỗi người đều mang theo suy nghĩ riêng, Thời Phong quét ánh mắt sắc bén qua hai người con trai của mình, trầm giọng nói: 

“Vì Thời Mặc đã quay trở về nhà họ Thời, các con phải chấp nhận em ấy và làm cho em ấy cảm thấy nơi này chính là nhà.”

【 Đúng đúng! Nói rất hay, muốn vỗ tay cho ông ấy thật to. Chúng ta là một gia đình, giữa các thành viên trong gia đình phải hòa thuận yêu thương nhau.】

Thời An lên tiếng làm dịu bầu không khí căng thẳng. Cô mỉm cười dịu dàng:  “Em yêu chị gái lắm, nếu anh còn đối xử không tốt với chị ấy, em sẽ không khách sáo với anh đâu!”

Thời An vừa nói vừa giơ nắm đ.ấ.m nhỏ bằng chiếc bánh bao lên, ra vẻ đe dọa.

Thời Diễm thấy em gái đáng yêu như vậy, cơn giận trong lòng tan biến hơn nửa.

Anh mỉm cười xoa đầu Thời An, giọng điệu đầy cưng chiều:  “Anh từ nhỏ đến lớn luôn thương em nhất, sao em nỡ đánh anh Ba của mình chứ.”

Thẩm Ngọc Uyển liếc Thời Diễm một cái:  “Được rồi, chúng ta đều là một gia đình. Hôm nay là ngày vui, mẹ đã bảo nhà bếp chuẩn bị một bữa ăn ngon!”

Ban đầu, Thẩm Ngọc Uyển nghĩ rằng Thời Mặc vẫn giữ lối sống đơn giản ở nông thôn.

Nhưng mấy ngày trước không biết chuyện gì xảy ra, đứa nhỏ này đột nhiên chuyển về nhà sống, thậm chí còn tự nguyện tham gia các khóa học lễ nghi mà bà sắp xếp.

Điều ngạc nhiên là cô hoàn thành chúng khá tốt.

Điều này khiến Thẩm Ngọc Uyển vui vẻ suốt mấy ngày liền, thậm chí bà còn tăng số lần ra ngoài vui chơi cùng bạn bè.

Thời Diễm lạnh lùng nhìn Thời Mặc một cái, lẩm bẩm: "Có cô ta thì cuộc sống chẳng còn ngày nào tốt đẹp nữa."

Thời An liếc nhìn Thời Diễm, trong lòng âm thầm nghĩ:

【Anh Ba nóng nảy quá, chắc phải mua thêm ba cân trà hoa cúc gửi cho anh Ba uống giải nhiệt thôi...】

Thời Diễm lập tức im bặt, không dám nói thêm lời nào. Anh khẽ "Hừ!" một tiếng rồi quay lưng bỏ đi.

Những ngày qua, anh đã uống trà hoa cúc nhiều đến mức phát ngán luôn rồi, chẳng muốn uống thêm chút nào nữa đâu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play