Một cuộc gọi từ Thời An đã triệu tập đội ngũ luật sư của gia đình cô đến. Đứng đầu là trưởng nhóm, một người tên là Mễ Địch, người này đã phụ trách các vấn đề pháp lý của nhà họ Thời trong nhiều năm qua.
Mễ Địch trong bộ vest lịch lãm, đứng bên cạnh Thời An, nhớ lại những điều mà cô đã dặn khi gọi điện cho anh.
Anh hỏi: "Thưa tiểu thư, có cần kiện tất cả những người tung tin đồn không?"
Từ xa, tiếng mắng chửi vẫn không ngớt. Thời An khẽ dừng lại, nheo mắt, đôi môi đỏ khẽ mở: "Ừm."
Mễ Địch gật đầu ra hiệu đã hiểu, sau đó quay lại dặn dò những điều cần lưu ý cho những người phía sau.
Thời gian còn lại, Thời An không quan tâm đến việc của Mễ Địch và đội ngũ, cô tin tưởng vào sự chuyên nghiệp của anh ta.
Khi cuộc đua kết thúc, đội Hỏa An Liệt Diễm tập trung cùng nhau reo hò vui mừng, nhưng bên cạnh họ là những lời mắng chửi không ngớt từ khán giả.
Trái lại, bên đội Bão Tố lại hoàn toàn khác biệt.
Khán giả xung quanh họ la hét cổ vũ nhiệt tình, giống như những chiếc loa phóng thanh khiến tai ai cũng thấy đau nhức. Sự tương phản giữa hai nhóm khán giả rất rõ ràng.
Trương Chính được các đồng đội vây quanh ở trung tâm, họ quá đỗi phấn khích nên thậm chí còn ném anh ta lên cao để ăn mừng.
Trong lúc liếc nhìn về phía Thời Diễm, Trương Chính nghe thấy tiếng mắng chửi từ phía khán giả vang lên rất lớn. Dù đứng từ xa anh cũng có thể nghe thấy rõ ràng.
Những tiếng chửi rủa ấy đối với anh lại nghe như một giai điệu êm tai, khiến khóe miệng anh khẽ nhếch lên.
Ánh mắt Trương Chính lóe lên một tia sáng, anh ta thầm nghĩ: *Thời Diễm, chẳng phải anh rất giỏi sao? Lúc nãy không phải anh cũng rất mạnh miệng à?*
*Lần này để xem anh làm thế nào.*
Ánh mắt khinh thường của Trương Chính lướt qua Thời Diễm, anh ta hài lòng quay đi để tiếp tục ăn mừng cùng đồng đội.
"Ban tổ chức thiên vị, thật là bất công! Thời Diễm kiểu người như vậy cũng có thể tham gia thi đấu, mắt của ban tổ chức có vấn đề gì không?"
"Thời Diễm còn giành được vị trí đầu tiên? Ta khinh! Thôi bỏ, cuộc thi này hoàn toàn không có uy tín gì nữa rồi."
"Một kẻ đi cửa sau mà cũng có thể đạt giải nhất, vậy thì tôi cũng lên, chắc chắn sẽ thắng được dễ dàng. Haha, cuộc thi này nên dừng lại đi, không còn giá trị gì nữa."
Trên khán đài, năm người ngồi vắt chéo chân, chỉ trỏ vào Thời Diễm trên đường đua, miệng không ngừng buông lời phỉ báng thậm tệ.
Những người xung quanh thấy họ táo bạo như vậy, cũng bắt đầu muốn hùa theo.
Tuy nhiên, trước khi kịp mở miệng, một nhóm người mặc vest đen, trông rất nghiêm nghị, đã tiến đến gần.
"Đây là ai vậy?" Mọi người đều thắc mắc.
Chẳng bao lâu sau, họ đã có câu trả lời.
Người đứng đầu nhóm vest đen, Mễ Địch. Gương mặt anh nghiêm nghị, tiến đến trước mặt năm người đang chửi bới nặng nề nhất.
Anh rút ra năm tờ giấy từ một tập tài liệu trong cặp công vụ, đưa đến trước mặt họ, ánh mắt lạnh lùng quét qua từng người:
"Công ty chúng tôi chính thức đệ đơn kiện các vị!"
Giọng nói nghiêm trang khiến mọi người xung quanh sững sờ, chỉ sau vài giây, khung cảnh ồn ào lúc nãy bỗng trở nên im ắng lạ thường.
Nhưng năm người này đã từng trải nhiều, họ không hề tỏ ra sợ hãi. Kẻ cầm đầu còn khẽ "hừ" một tiếng, chậm rãi rút một hạt dưa từ túi ra rồi đưa vào miệng.
Anh ta ngạo mạn ngẩng đầu lên, vén nhẹ tóc trước trán, "phụt" một cái, nhổ vỏ hạt dưa vào người Mễ Địch: "Dọa ai chứ!"
Đám đàn em thấy đại ca của mình tỏ vẻ chẳng sợ gì, liền lập tức trở nên bạo dạn hơn.
Một người trong số họ giật lấy tờ giấy từ tay Mễ Địch rồi ném lên trời, giấy tờ rơi rụng khắp nơi. Họ còn chỉ vào mặt Mễ Địch mà mắng: "Cút đi, đừng có không biết điều! Không dọa được chúng tôi đâu"
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương
Có người tò mò nhặt một tờ giấy lên xem kỹ.
Mễ Địch không hề tức giận, anh nhẹ nhàng phủi sạch vỏ hạt dưa trên người.
Bỗng nhiên, mọi người xung quanh hoảng hốt la lên, giọng đầy kinh ngạc:
"Trời ơi, đây là đội ngũ luật sư của nhà họ Thời! Mấy anh đã đụng phải tảng đá rồi!"
"Đội ngũ luật sư của nhà họ Thời?"
"Woa, lợi hại thật!"
Năm người bỗng nghe thấy tiếng xì xào xung quanh nhưng không hiểu gì cả.
Thấy năm người này vẫn tỏ vẻ thờ ơ, có người tốt bụng bước ra giải thích:
"Mấy anh không biết sức mạnh của đội ngũ luật sư nhà họ Thời sao? Họ nổi tiếng đánh đâu thắng đó, chưa bao giờ thua kiện."
"Những kẻ bị họ kiện không mất hết tài sản thì cũng là bị tống vào tù..."
"Ờm... không biết các anh có suy nghĩ gì mà lại dám đụng đến nhà họ Thời, họ là gia đình quyền thế đó. Các anh không hiểu sao? Thậm chí đến cả Thời Diễm, các anh cũng không thể tiếp cận nổi trong đời đâu!"
Từ đầu đến cuối, gương mặt Mễ Địch không hề có biểu cảm nào.
Người cầm đầu nhóm năm người đột nhiên c.h.ế.t lặng. Anh ta chỉ định nói vài câu cho thỏa mãn, hoàn toàn không ngờ rằng việc này lại gây ra rủi ro nghiêm trọng như vậy.
Anh ta hoảng hốt đến mức nuốt luôn cả vỏ hạt dưa chưa kịp nhổ ra. Cơ thể nhịn không được run lên bần bật, bàn tay run rẩy kéo nhẹ tay Mễ Địch, giọng nghẹn ngào van xin anh đừng khởi kiện.
Những người khác cũng vội vàng quỳ xuống bên cạnh Mễ Địch cầu xin sự tha thứ.
Tuy nhiên, Mễ Địch hoàn toàn không quan tâm, anh gạt tay người đó ra và bước đến chỗ người tiếp theo.
Cảnh tượng kỳ lạ này bắt đầu xuất hiện ở khắp các góc của khán đài, mỗi khi nhóm người mặc vest đen đi qua, những người ngồi đó đều phát ra những tiếng thét chói tai.
Khi Thời Diễm và các đồng đội vừa ăn mừng xong và chuẩn bị rời khỏi, anh cũng nhìn thấy cảnh tượng trên khán đài.
Thời Diễm liếc nhìn, từ trong đám đông anh nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, ngạc nhiên nói: “Chú Địch sao lại ở đây rồi?”
Nhậm Tiểu Lạc đứng bên cạnh, không hiểu hỏi: “Anh Diễm, chú Địch là ai vậy?”
Thời Diễm lạnh lùng liếc nhìn Nhậm Tiểu Lạc. Trong lòng anh đã bắt đầu nảy sinh cảm giác chán ghét với Nhậm Tiểu Lạc. Người từng là anh em thân thiết giờ đây lại phản bội anh, thật đáng chết!
Nhưng anh không thể hiện ra, chỉ trả lời cộc lốc: “Luật sư nhà họ Thời.”
Nhậm Tiểu Lạc cười ngượng ngùng gật đầu, nhưng trong lòng lại cảm thấy Thời Diễm dường như có gì đó không đúng.
Dù vậy, anh vẫn không thể hiểu tại sao đội ngũ luật sư nhà họ Thời lại có mặt ở đây, điều này khiến anh bất giác cảm thấy lo lắng. Sau đó lấy cớ rời khỏi đội để đi tìm hiểu.
"Luật sư nhà họ Thời?"
Khi biết được sự thật, anh ta hoàn toàn bị sốc, không ngờ rằng chỉ một chuyện nhỏ như vậy mà lại khiến đội ngũ luật sư nhà họ Thời phải xuất hiện.
Nhìn khán đài đầy ắp các luật sư, Nhậm Tiểu Lạc càng nghĩ càng cảm thấy sợ hãi, mồ hôi lạnh túa ra không ngừng.
Chân anh ta run rẩy, cuối cùng ngồi bệt xuống bậc đá, lo lắng không biết liệu họ có lần ra mình không.
"Không đúng! Vừa rồi Thời Diễm còn đang thi đấu, làm sao đội ngũ luật sư này biết Thời Diễm bị mắng chửi trên sân mà đến đây nhanh như vậy được..."
Ánh mắt Nhậm Tiểu Lạc chợt dừng lại trên người Thời An!