【Anh Ba ơi là anh Ba! Anh ra ngoài lâu quá, thật sự quên mất thân phận của mình rồi sao? Một gia đình quyền thế như Thời gia anh lại không lấy ra sử dụng! Anh thuộc về gia đình quyền thế đó đấy!】
【Đội ngũ luật sư của gia đình mình để làm gì? Cho ăn cho uống bấy lâu là để dùng cho những trường hợp như này đó! Lấy ra mà kiện cái tên đáng ghét đó đi chứ, anh cứ để anh ta nói hươu nói vượn như vậy hoài là sao? Tuyệt không thể anh ta đổi trắng thay đen, đổi chiều dư luận như vậy được! Anh hiểu không?】
【Em nói thật, chuyện này giải quyết dễ mà anh. Chỉ cần chúng ta còn giữ video trong tay. Đến lúc đó tìm công ty công nghệ để kiểm tra lại video là xong. Đơn giản mà!】
【Chẳng lẽ anh thật sự nghĩ rằng, anh ta chỉ cần cắn răng không nhận thế kia là chuyện này có thể trôi qua êm đềm như vậy ư? Hừ! Thật ngây thơ! Làm gì có chuyện dễ dàng như thế!
【Chúng ta có quyền có thế, ngại gì phải chịu ủy khuất, ôm một cục tức to như vậy vào người. Hơn nữa, cái tên kia chỉ được cái đầu với cái mồm là giỏi thôi. Làm sao so được với gia thế khủng của chúng ta cơ chứ!】
【Tiến lên nào anh Ba! Kiện c.h.ế.t anh ta cho em!】
Thời Diễm như bừng tỉnh.
Đúng vậy, mình là con cháu trong hào môn thế gia, có thể nói là nhà mặt phố bố làm to. Tại sao lại phải ấm ức nhận loại tội danh không có này!
Sau khi nghe tiếng lòng của em gái xong, anh đột nhiên tỉnh ngộ hẳn, đầu óc cũng sáng ra.
Anh đưa tay xoa đầu Thời An, vẻ đầy ấm áp và tự hào nhìn cô. Đúng là em gái bảo bối của anh, thật thông minh!
"Nếu anh không chịu thừa nhận, thì hãy đợi bị gia đình họ Thời khởi kiện đi!"
Thời Diễm cúi đầu nhìn kẻ quay lén đang bị mình khống chế: "Cả anh nữa."
Trong đám đông, có người khẽ hừ một tiếng: "Cười c.h.ế.t tôi! Bản thân nghĩ mình là ai, mà mở miệng muốn kiện ai thì kiện à?"
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương
Có người biết thân phận Thời Diễm, vẻ mặt phức tạp nói với người vừa lên tiếng: "Anh ấy thuộc gia tộc họ Thời, một gia tộc quyền thế mà cả đời anh cũng không thể tiếp cận được..."
Trước đây, lúc còn không biết thân phận của hai người này, mọi người đã nói không ít lời bẩn thỉu với họ.
Giờ thì biết rồi, ai nấy đều hối hận đến muốn tự tát vào mặt mình.
Một gia tộc quyền thế như vậy, một nơi mà dù họ có làm việc chăm chỉ suốt đời cũng chưa chắc đã với tới được. Giờ đây, nó ở ngay trước mắt họ, khiến ai cũng muốn lao lên bám víu.
Thời An và Thời Diễm vẫn điềm tĩnh, khuôn mặt không tỏ ra bất kỳ biểu cảm nào.
Họ không tỏ ra vui mừng hay kiêu ngạo khi nghe người khác nhắc đến gia tộc của mình.
Xung quanh lại bắt đầu xôn xao:
"Đúng là gia tộc quyền thế, người ta giỏi như vậy mà không nói ra, gia tộc quyền thế thực sự đều có phong thái như thế."
"Chính xác, chẳng biết vừa nãy là ai khoe khoang với truyền thông rằng mình là nhà vô địch quốc gia, rõ ràng cuộc thi còn chưa kết thúc mà đã không kìm nổi."
Đúng là khoe mà không cần nói, mới là sát thương trí mạng.
Đám đông lập tức im lặng.
Ánh mắt của Trương Chính càng trở nên lạnh lùng. Anh ta ghét nhất là gia thế của Thời Diễm, bây giờ lại một lần nữa bị đối phương đè đầu.
Nắm tay anh ta siết chặt đến mức trắng bệch. Những lời chế giễu của đám đông như những chiếc đinh sắc nhọn đ.â.m thẳng vào tim anh.
Trong lúc căng thẳng, Nhậm Tiểu Lạc đứng ra, bước đến giữa Trương Chính và Thời Diễm, cố gắng giải tán đám đông: "Được rồi, mọi người giải tán đi, chứng cứ đã rõ ràng, chúng ta cứ xem như bị chó cắn một cái thôi. Cuộc thi sắp bắt đầu rồi, chúng ta nên chuẩn bị thi đấu."
Cuối cùng, anh ta còn liếc nhìn Trương Chính, nhắc nhở đối phương nhanh chóng rời đi.
Trương Chính nhìn Thời Diễm một cái thật sâu rồi quay người bỏ đi.
Thời Diễm khinh bỉ cười một tiếng: "Đồ sâu bọ hèn hạ."
"Mãn nguyện thật, đã lâu rồi mới thấy thoải mái thế này, hôm nay chắc chắn tiêu hóa trôi chảy, ha ha ha."
"Nhìn thấy đám người Bão Tố bị ăn hành là tôi vui rồi, ban đầu Trương Chính nói chắc nịch quá, tôi còn tưởng thật sự sẽ bị anh ta lật ngược trắng đen chứ! Không ngờ anh Diễm lại tìm ra bằng chứng ngay lập tức. Thật lợi hại!"
"Anh Diễm, làm sao anh tìm được người quay lén đó vậy? Thật thần kỳ! Anh còn biết trong điện thoại của đối phương có video cấu kết với Trương Chính nữa, thật sự quá đỉnh! 666!"
Các thành viên đội Hỏa An Liệt Diễm vây quanh Thời Diễm, còn Nhậm Tiểu Lạc đứng một bên. Trong lòng anh ta tuy cảm thấy vô cùng khó chịu nhưng vẫn phải gượng cười.
Khi nghe thấy câu hỏi cuối cùng của các thành viên, tai đã dựng thẳng lên.
Thật ra chính anh ta cũng rất muốn biết tại sao.
Thời Diễm mỉm cười bí ẩn: "Không nói cho các cậu đâu."
Tất nhiên anh sẽ không nói với họ rằng, anh biết được là nhờ nghe lén tiếng lòng của em gái mình.
————
Cuộc thi sắp bắt đầu, Thời Diễm và các đồng đội của mình đi chuẩn bị. Thời An không đi xem cuộc thi, vì cô đã biết kết quả từ trước.
Thời An quay lại khu nghỉ ngơi của đội Hỏa An Liệt Diễm. Phó đội trưởng Nhậm Tiểu Lạc sau khi đi xem tình hình ở sân thi đấu cũng quay về.
Nhậm Tiểu Lạc mỉm cười đưa cho Thời An một chai nước, ngồi xuống bên cạnh cô, mỉm cười thân thiện bắt chuyện: "Chị An, hôm nay sao chị lại có hứng đến xem anh Diễm thi đấu vậy?"
Thời An liếc nhìn anh ta: "Muốn đến thì đến xem thôi."
Tất nhiên là để giúp Thời Diễm thay đổi vận mệnh của anh ấy rồi, nếu không thì còn vì gì nữa.
Nhậm Tiểu Lạc cười cười, không nói thêm gì nữa. Ánh mắt anh ta nhìn về phía xa, khi nhìn đến một chỗ nào đó thì dừng lại một chút.
Thu hồi ánh nhìn, anh ta quay sang nhìn Thời An rồi nói: "Chị An, trong đội có chút việc, tôi phải đi xử lý một lát."
Thời An cúi đầu nhìn theo bóng lưng đối phương đi xa. Cô hiểu rất rõ đó là việc của đội Hỏa An Liệt Diễm hay là việc đội Trương Chính và anh ta.
Những giai điệu sôi động tại hiện trường kéo theo những tiếng hò reo cuồng nhiệt, mọi người đều phấn khích tham gia vào buổi lễ hội.
Trên màn hình lớn, hình ảnh cuộc đua đang được phát trực tiếp.
Mỗi trận đấu đều rất hấp dẫn, với hai đường đua và hai cặp thi đấu.
Đội Hỏa An Liệt Diễm đối đầu với Truyền Kỳ Meo Meo, trong khi Bão Tố đấu với Phượng Hoàng.
Tất cả đều là những đội mạnh, khiến không khí trên sân cực kỳ náo nhiệt. Thời An liếc qua màn hình, thấy anh Ba của cô đang dẫn trước một chút.
Tuy nhiên, chiếc xe của đội trưởng Lôi Hồng thuộc đội Truyền Kỳ Meo Meo vẫn bám sát ngay phía sau, cảm giác như chỉ cần có cơ hội, anh ta sẽ vượt lên và bỏ xa Thời Diễm.
Thời An không tiếp tục xem nữa, cô thu lại ánh nhìn và dõi theo bóng dáng của Nhâm Tiểu Lạc đang dần khuất xa.
Cô đứng dậy, nhanh chóng bước theo, lặng lẽ bám sát phía sau anh ta.
Với tính cách đố kỵ như Trương Chính, chắc chắn đối phương sẽ không dễ dàng bỏ qua chuyện này.
Cô tự hỏi liệu tên khốn đó có âm thầm bàn bạc kế hoạch gì khác với Nhậm Tiểu Lạc hay không.
Vừa rồi, Thời An đã quan sát thấy sự do dự thoáng qua trong ánh mắt của Nhậm Tiểu Lạc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT