Thời Diễm dẫn Thời An đến khu ăn uống, lúc Thời An vừa cắn một miếng bánh thì nghe thấy một giọng nói thô lỗ vang lên bên tai.
“Thời Tam Hoả, tôi nói cho cậu biết, tôi ăn chắc vé vào chung kết quốc gia đợt này rồi.”
Thời Tam Hoả?
Ý chỉ anh Ba của cô hả? Thời An ngẩng đầu lên, suýt nữa thì mắc nghẹn miếng bánh đang ăn dở.
Cô vội vàng uống ngụm trà để trôi xuống, hít thở vài lần mới bình tĩnh nổi.
Nhưng trong mắt cô vẫn tràn ngập sự kinh ngạc, phong cách gì vậy trời?
Người đàn ông trước mặt mặc một bộ đồ đua màu hồng Barbie, giữa n.g.ự.c còn đính một trái tim màu hồng đậm.
Chơi màu hồng còn chấp nhận được, nhưng tại sao lại sửa quần đua y chang cái váy vậy, Thời An thật sự không thể chấp nhận nổi.
Một ông anh cao to lực lưỡng mặc váy hồng...
Quả thực gu ăn mặc người trước mặt khiến cô hơi sốc.
【E là không thể hình dung bằng từ chú công loè loẹt rồi, cỡ anh giai này phải là thanh niên siêu lố. 】
【Không lẽ đây chính là đội trưởng đội Truyền Kỳ Meo Meo? 】
Ngẫm lại cuộc đối thoại giữa Thời Diễm và Nhậm Tiểu Lạc trước đó, Thời An đoán người này là Lôi Hồng, đội trưởng đội Truyền Kỳ Meo Meo sẽ thi với đội Thời Diễm hôm nay.
Thời Diễm uống một ngụm từ bình giữ nhiệt của mình, dù sao anh đã quen với kiểu đàn ông màu mè này rồi, khẽ liếc Lôi Hồng bảo:
“Đừng khoác lác nữa, cẩn thận ra ngoài bị xe tông đấy.”
Lôi Hồng dậm chân.
“Hứ, cứ chờ xem, tôi nhất định sẽ hất cậu bay xa tít.”
Thời Diễm khinh thường hừ một tiếng, chẳng buồn quan tâm.
Sau khi Lôi Hồng rời đi, hai anh em lại ăn thêm một chút.
Thời An rảnh rỗi nhìn tới nhìn lui chung quanh, chợt phần đất trống trước mặt trở nên náo nhiệt hẳn, nhiều người bắt đầu reo hò.
Thời An không biết bọn họ đang làm gì, tò mò muốn xem thử bèn kéo Thời Diễm đi cùng, còn chưa đến gần đã nghe vài người gân cổ lên hô “Trương Chính” “Trương Chính”.
Trương Chính, một tay đua nổi tiếng trên mạng!
Trương Chính đã giành nhiều giải vô địch, từng tuyên bố rằng trong nước không ai có thể đánh bại anh ta!
Nhiều phương tiện truyền thông đã phong anh ta danh hiệu là “Tay đua số một trong nước”.
Trương Chính vốn là kẻ thích khoe mẽ, anh ta đã tham gia nhiều cuộc phỏng vấn của giới truyền thông, còn tự mãn xem thường mọi tay đua khác trong nước.
Giờ anh ta chỉ thiếu mỗi giải vô địch quốc gia nữa là đủ bộ danh hiệu trong nước. Anh ta còn vỗ n.g.ự.c tự tin bảo, sau trận này sẽ chuyển sang đấu trường quốc tế.
Lần thi đấu quốc gia lần này, anh ta rất tự tin, nắm chắc giải vô địch trong tay.
Thời An thấy Trương Chính đang trả lời phỏng vấn của giới truyền thông, nghe nh ta đang khoác lác:
“Tôi tin đối thủ lần này rất mạnh, nhưng tôi vẫn muốn nói rằng chức vô định là của tôi!”
“Đây cũng là cuộc thi trong nước cuối cùng của tôi, sau cuộc thi này tôi sẽ giành được toàn bộ danh hiệu trong nước, như mọi người đều biết tôi là người không ngừng tìm kiếm giới hạn.”
“Cuộc thi trong nước không thể thoả mãn tôi, và tôi sẽ tiếp tục ở đấu trường quốc tế. Tôi tin mình có thể giành được chức vô địch trong và ngoài nước trong vòng ba năm tới!”
Thời An không nhịn được nữa, thầm châm biếm:
【Gã này đang ba hoa chích choè gì thế?】
【Giữa ban ngày ban mặt mà khoác lác không tả được.】
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương
【Mặc dù kỹ thuật của anh mình không phải là quá giỏi, nhưng còn tốt gã này nhiều.】
【Nếu không phải Trương Chính gian xảo giở trò, chẳng biết chức vô địch sẽ thuộc về ai đâu.】
Thời Diễm đứng cạnh nghe được, đôi mày nhíu lại đang từ từ giãn ra, em gái anh vẫn là tuyệt nhất.
Thời Diễm nhìn Trương Chính đang khoe mẽ giữa đám đông, anh hừ lạnh, hạng này chỉ giỏi khoác lác chứ kỹ thuật lái xe kém xa! Đúng là nói phét.
Thời An hết hứng ở lại, cô toan kéo Thời Diễn xoay người rời đi, chợt nghe thấy một phóng viên hỏi:
“Trương Chính, anh định đối đãi thế nào về đối thủ Thời Diễm của mình?”
Trương Chính mỉm cười đáp: “Tôi á? Tất nhiên là dùng chân để đối rồi.”
Trương Chính chỉ vào chỗ in tên đội đua “Bão Tố”, giở giọng khiêu khích:
“Vẫn là câu nói đấy, tay đua số một cả nước là - của -tôi!”
Câu nói vô cùng kiêu căng phách lối đã nhận được tràng vỗ tay tán thưởng từ những người có mặt, mọi người cùng reo hò.
Thời Diễm không nhịn được, ánh mắt đầy lửa giận, anh ghét nhất hạng người ra vẻ làm màu kiểu này.
Anh siết chặt nắm đ.ấ.m muốn lên sân so tài với tên khoe mẽ này ngay và luôn.
May mắn Thời An đã kịp nhận ra, cô nhanh tay kéo anh trai ra khỏi đám đông, vừa đi vừa làu bàu trong bụng:
【Anh à, trà hoa cúc đâu? Trà hoa cúc đâu? Mau uống chút trà hoa cúc đi! 】
【Bộ anh quên rôi hả? Em đã bảo anh hạ hoả! Hạ hỏa chứ không phải kêu anh nổi giận. 】
【Với hạng người này, anh phải dùng bản lĩnh của mình vả bôm bốp vào mặt đối phương. Tuyệt đối đừng xảy ra xung đột, lỡ bị anh ta nắm thóp thì phiền lắm. 】
Thời An vừa lèm bèm xong, lại lảm nhảm trong lòng:
【Anh biết không? Sau khi anh bị anh ta hại chết, đối phương vẫn không vừa lòng, còn khiến anh phải bẽ mặt nữa, đến c.h.ế.t cũng không yên.】
【Lúc nãy nếu anh nổi nóng lên tìm Trương Chính nói chuyện. Chỉ cần anh bước lên là anh ta đã tính toán đâu ra đấy cả rồi.】
【Anh không để ý sao? Anh ta liên tục khích đểu anh như thế mục đích là khiến anh nóng m.á.u mà nhảy lên tranh chấp với hắn. Nhưng anh lại không biết đối phương đã âm mưu sắp xếp camera ẩn từ trước, chỉ chờ quay cảnh anh gây gổ đánh người.】
【Sau khi anh qua đời, Trương Chính đăng toàn bộ video lên mạng khiến anh bị mắng chửi thậm tệ.】
Thời Diễm nghe xong thì sững sốt. Tên chó Trương Chính này thật độc ác, đến c.h.ế.t cũng không tha cho anh.
Thời Diễm siết chặt nắm đấm, trán nổi gân xanh nhưng giờ anh đã kiềm được ý định muốn đ.ấ.m Trương Chính một trận.
Tiểu An liên tục nhắc nhở anh, anh không thể phụ tấm lòng của em gái được.
Nghĩ vậy, Thời Diễm bèn lấy bình giữ nhiệt ra, uống vài ngụm trà cho hạ hoả.
Thấy anh Ba đã bình tĩnh lại, Thời An mới hài lòng mỉm cười.
【Chỉ cần hôm nay anh Ba có thể kiềm chế cảm xúc, bước đầu thay đổi số phận pháo hôi đã thành công, còn lại để em lo cho.】
Thời Diễm bật cười, không ngờ có ngày lại đến lượt Tiểu An bảo vệ anh.
Nhưng dăm ba chuyện cỏn con cỡ này không nên để Tiểu An dính vào. Trong mắt Thời Diễm dần lạnh lẽo, anh muốn tự mình giải quyết chuyện này.
Trong đám đông, Trương Chính trông thấy Thời Diễm thì nhếch môi đầy khiêu khích.
Trương Chính: Ngại quá, tôi là số một toàn cầu, tôi nói đấy!
Nhìn thấy vẻ mặt khiêu khích của Trương Chính, Thời Diễm dù rất muốn xông lên đ.ấ.m anh ta vài phát, nhưng tiếng lòng của Thời An không ngừng nhắc nhở anh phải giữ mình thật bình tĩnh.
Bực bội, anh mở nắp cốc giữ nhiệt, tu một ngụm lớn trà hoa cúc, cảm thấy trong lòng dễ chịu hơn. Thời Diễm nhìn vào cốc trà, nghĩ thầm thứ này cũng hữu dụng thật.
Thời An không để ý đến Trương Chính, vì loại người như anh ta chỉ khi bị đánh bại mới có thể tỉnh ngộ.
Thời An cầm tách trà lên, gương mặt không biểu lộ cảm xúc, nhưng ánh mắt đang lặng lẽ quan sát mọi người xung quanh.
Khi bắt gặp một bóng dáng quen thuộc ở đâu đó, ánh mắt Thời An liền sáng lên.
“Cuộc thi sắp bắt đầu, xin mời các thí sinh chuẩn bị. Vòng đấu đầu tiên: Hỏa An Liệt Diễm đối đầu Truyền Kỳ Meo Meo! Bão Tố đối đầu Phượng Hoàng!”
Tiếng loa tại trường đua vang lên.