Thời An nhìn quanh một lượt, phát hiện tất cả ánh mắt tại hiện trường đều đổ dồn vào mình. Cô không biết phải làm gì, đành miễn cưỡng cười một chút.

【Thì ra chú hề lại chính là mình!】

【Mỹ nhân tỷ tỷ, chúng ta không thù không oán, tại sao lại kéo em lên sân khấu?】

【Em chỉ muốn ngồi một góc im lặng chờ hết giờ làm thôi, chẳng lẽ một nhân viên bình thường lại không thể có những ước mơ giản dị như vậy sao?】

【Hết yêu rồi, hết yêu rồi.】

Trác Ái nhìn thấy dáng vẻ cúi đầu của Thời An, trong lòng vô cùng đắc ý. Hừ! Đáng đời!

Thích khoe khoang cho lắm vào, giờ thì bị báo ứng rồi chứ gì.

Trác Ái cảm thấy thoải mái hẳn ra, cô liếc qua Thời Mặc đang đứng trên sân khấu, khóe miệng không tự chủ mà cong lên. Dừa lòng cô lắm!

Thời An thực sự nghĩ rằng đem mọi người biến thành heo hết sao? Chỉ dựa vào vài câu nói miễn cưỡng đó cũng có thể qua mặt được mọi người sao? Thật ngây thơ!

Người này đứng trên sân khấu lâu như vậy mà không hề có ý định biểu diễn, nhìn là biết cô ta chưa chuẩn bị gì, lo sợ đến mức đứng bất động hay sao?

Câu nói của Thời An lại nói rằng: Màn trình diễn quá ấn tượng, cần thời gian để chuẩn bị thêm.

Những lời biện minh này chỉ là để khán giả xem, cô ta thật sự nghĩ rằng ba vị giám khảo ngồi đây đều là những kẻ ngốc sao? Thực ra, hai người đàn ông kia chỉ không dám chọc giận Thời An nên mới im lặng mà thôi.

Hàng mi cụp xuống của Trác Ái tạo nên một bóng tối u ám trong mắt cô, chỉ trong khoảnh khắc, một cảm giác ghê tởm thoáng qua rõ rệt, nhưng ngay sau đó, cô nhanh chóng che giấu mọi cảm xúc.

Trác Ái lặng lẽ liếc về phía phòng VIP nơi Thời Dung Cảnh đang ngồi, người đàn ông ấy có dáng hình cao lớn, uy nghiêm, đôi mắt phượng đầy quyền lực và quý phái.

Trong ánh mắt của Trác Ái thoáng qua một tia si mê.

Người dẫn chương trình lên sân khấu để kiểm soát tình hình: "Giám khảo Thời An, người xưa thường nói rằng giữa người với người đều có duyên phận. Hôm nay, cô và thí sinh Thời Mặc cùng đứng trên một sân khấu, hơn nữa, hai người còn cùng họ, cô có thấy điều này thật kỳ diệu không? Vì vậy, chúng tôi rất mong chờ màn biểu diễn chung của hai người."

Thời Mặc đứng trên sân khấu, chỉ im lặng nhìn Thời An mà không nói lời nào. Từ đầu đến cuối, cô ấy vẫn giữ vẻ trầm mặc và kín đáo.

Thời An cúi đầu như một cây cà chua bị sương giá mùa đông làm héo úa: "Được thôi."

【(Há hốc miệng) Trái tim em lạnh buốt rồi, mỹ nhân tỷ tỷ, chị hại em rồi, em chỉ muốn ngồi yên một góc thôi mà!】

Thời An bị ép buộc bước lên sân khấu, cô cười hỏi: "Thí sinh Thời Mặc, bạn muốn biểu diễn gì?"

【A! Mỹ nhân tỷ tỷ, nếu chị muốn nhảy, em sẽ làm nền cho chị.】

【Nếu chị muốn hát, cứ mạnh dạn hát, em sẽ chỉ hát đệm thôi.】

Thời Mặc bình thản đáp: "Hát."

Ngay lập tức, sân khấu được chuẩn bị. Thời An và Thời Mặc bước sang một bên để thảo luận về cách biểu diễn.

Không biết có phải vì Thời An đã liên tục cầu nguyện trong lòng hay không, mà Thời Mặc lại nói đúng như những gì cô ấy nghĩ.

Thời Mặc nói: "Cô chỉ cần hát đệm cho tôi là được."

Thời An bình tĩnh gật đầu, nhưng trong lòng thì:

【Em... em em... em... em, phấn khích quá đi mất!】

【Mỹ nhân tỷ tỷ, chị là thần tượng của em! (Gào thét)】

Ngay sau đó, hai người cùng nhau biểu diễn một ca khúc đang rất hot gần đây. Trên sân khấu tuyệt đẹp, họ đối diện nhau, cùng hát lên những giai điệu trầm lắng và ngọt ngào.

Ánh đèn màu sắc chiếu phía sau tạo thành những họa tiết lung linh như bầu trời đầy sao. Khi đến phần cao trào, giọng hát của họ hòa quyện vào nhau, như một cuộc trò chuyện đầy cảm xúc giữa những tâm hồn, vừa ấm áp lại vừa cảm động.

Đối với khán giả, đây thực sự là một bữa tiệc âm thanh và hình ảnh tuyệt vời, khiến mọi người quên đi mọi lo âu.

Giọng hát thanh lạnh của Thời Mặc mang đến cho khán giả một cảm giác đặc biệt, như dòng suối trong mát chảy qua đêm yên tĩnh, làm dịu tâm hồn người nghe. Giọng hát của cô ấy có sức hút riêng, khiến mọi người say mê, không tự chủ được mà chìm đắm trong đó.

Thời An thì khẽ hát đệm bên cạnh, hai dòng âm thanh trong trẻo ấy như hòa quyện vào nhau, mang đến cho người nghe một cảm giác tuyệt vời.

Khi bài hát kết thúc, khán giả vô cùng ngạc nhiên và xúc động, đồng loạt đứng dậy vỗ tay.

Thời An cũng reo lên vui mừng.

【Oh yeah~ Cuối cùng cũng xong việc, về nhà thôi!】

Thời Mặc quay đầu lại, ánh mắt hướng về Thời An, nhẹ nhàng nói: "Cảm ơn."

Thời An ngẩn ra, sau đó gật đầu mỉm cười.

Màn biểu diễn của Thời Mặc và Thời An đã gây nên một cơn sốt trên mạng, liên tiếp leo lên top tìm kiếm.

Các bình luận đều ca ngợi khả năng ca hát xuất sắc của họ, đặc biệt là phần hát đệm của Thời An, được ví như thổi hồn vào ca khúc.

Thân phận tiểu thư nhà giàu của Thời An đã đủ thu hút sự chú ý của cư dân mạng, nay lại thêm video hợp ca đầy ấn tượng với Thời Mặc, càng làm dậy sóng mạng xã hội.

Chỉ trong một giờ, họ đã chiếm lĩnh đến mười lăm từ khóa trên hot search, thu hút mọi ánh nhìn.

Thời An nhận được vô số lời khen ngợi, không chỉ vì phần hát đệm tuyệt vời mà còn vì cô đã tạo cơ hội cho người mới, được mọi người khen ngợi là một tiền bối hiếm có trong làng giải trí.

Cô chủ động đứng phía sau làm nền cho Thời Mặc, giúp đỡ giới thiệu gương mặt mới cho ngành giải trí. Netizen còn gắn cho cô cái mác "người tốt".

Trên đường về nhà, khi Thời An lướt Weibo và thấy những từ khóa này, đầu óc cô bỗng chốc mơ hồ. Sao cô lại trở thành một tiền bối tốt bụng trong làng giải trí chứ? Có gì đó sai sai ở đây phải không?

Thực ra, cô chỉ muốn thay đổi kết cục của Thời Mặc mà thôi, bởi trong cốt truyện gốc, Thời Mặc bị cả mạng xã hội công kích một phần nguyên nhân cũng từ cô mà ra.

Giờ cô cần phải thay đổi số phận làm nền đó, chắc chắn không thể để Thời Mặc bị tẩy chay toàn diện nữa.

Mặc dù diễn biến sự việc hôm nay không đúng như những gì cô dự định, nhưng kết quả cuối cùng vẫn là tốt đẹp, Thời Mặc không còn bị ghét bỏ như trong cốt truyện gốc.

Trên mạng, mọi người đều khen ngợi giọng hát của cô ấy.

Người quản lý bên cạnh đang xem lại buổi ghi hình hôm nay, tay cầm chiếc máy tính bảng vừa chạm vừa viết: "Hôm nay cô bị sao vậy?"

Thời An: "À... không sao cả mà..."

Người quản lý ngờ vực nhìn Thời An, huyết áp lập tức tăng cao: "Đừng có giả vờ ngây ngô, cô có biết rủi ro lớn thế nào khi để bản thân đứng ra bảo vệ người mới đó không?"

Khi mọi người đều đang chỉ trích Thời Mặc, Thời An lại đứng ra bảo vệ cô ấy. Người quản lý nhìn thấy cảnh đó mà suýt chút nữa đã nhảy lên sân khấu kéo Thời An xuống, dùng băng keo trói cô vào ghế, không cho cô chạy loạn.

Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương

"Nếu không phải màn biểu diễn cuối cùng của hai người còn chấp nhận được, tôi không biết cô định giải quyết thế nào nữa!"

Người quản lý thật sự lo lắng cho Thời An, mặc dù cô không cần phải tạo dựng tên tuổi trong làng giải trí, nhưng mẹ cô đã dặn dò anh rằng, danh tiếng tuyệt đối không thể bị tổn hại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play