Thời Diễm là người thẳng tính, không giỏi giấu giếm, có gì cũng đều hỏi thẳng. Anh khoác trên mình chiếc áo da mạnh mẽ, đứng sau lưng đẩy nhẹ lưng Thời An, vừa đẩy xích đu, vừa ngập ngừng hỏi:
“Tiểu An, gần đây trong lòng em có chuyện gì sao?”
“Đâu có đâu.”
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương
Thời An nghĩ mãi vẫn không nhớ ra mình có chuyện gì. Nếu nói đến chuyện, chỉ có thể là...
【Tạ Yến Lễ tỉnh rồi, có tính là chuyện không nhỉ? Chắc là có đi...】
Thời Diễm ngẩn ra một lúc. Tạ Yến Lễ là ai vậy?
Khi nghe cái tên này, anh có chút mơ hồ. Bộ có người như vậy sao? Tại sao anh không có chút ấn tượng gì về người này vậy cà.
Tạ Yến Lễ là...
Đợi đã, não của Thời Diễm bắt đầu hoạt động, nhanh chóng lục tìm trong góc ký ức. Cuối cùng anh cũng tìm ra được thông tin về Tạ Yến Lễ.
Hình như đó là anh chàng bại liệt của nhà họ Tạ.
Nhưng...anh ta tỉnh lại rồi sao?
Thực sự không thể trách Thời Diễm không nhớ đến Tạ Yến Lễ, bởi lúc nhà họ Tạ đuổi Tạ Yến Lễ ra khỏi nhà thì hành động rất nhanh gọn.
Họ chỉ ném vài bộ quần áo của anh cùng với Bạch Tịnh đến nhà họ Thời, rồi vèo một cái, tài xế nhà họ Tạ nhấn ga rời đi ngay lập tức.
Đến khi Tạ Yến Lễ bước vào nhà, Thời An đã tỏ rõ là mình không thích anh. Cuối cùng, cô cưới Tạ Yến Lễ chỉ vì bị nhà họ Thời ép buộc mà thôi.
Là những người anh tốt của cô, ba anh em họ tất nhiên cũng không ưa gì Tạ Yến Lễ.
Vì vậy, Tạ Yến Lễ và Bạch Tịnh bị nhét vào một góc khuất trong nhà họ Thời. Bình thường cũng không ai để mắt đến hai người họ.
Thêm vào đó, Bạch Tịnh cũng không giao thiệp gì với họ, chỉ một mực chăm sóc Tạ Yến Lễ trong phòng.
Hai người này tồn tại như không khí vậy, nếu không để ý kĩ sẽ không phát hiện ra, do đó Thời Diễm không nhớ cũng là chuyện bình thường.
【Anh ta cũng thật đáng thương...】
【Rõ ràng Tạ Yến Lễ vốn cũng không định kế thừa gia sản của nhà họ Tạ. Anh ta đã tự mình thành lập một công ty công nghệ ở nước ngoài, việc làm ăn cũng đang rất tốt.】
【Nếu nhớ không nhầm, công ty đó sau này còn trở thành một trong ba công ty công nghệ hàng đầu trong nước.】
Nhắc đến Tạ Yến Lễ, Thời An rũ thấp mắt, có chút xao động.
Trong lòng cô vẫn còn chút tiếc nuối cho người đàn ông này.
————
“Các người sao lại ở đây?”
Bạch Tịnh thấy hôm nay trời đẹp, lại thấy thiếu gia nhà mình cũng đã khỏe hơn, bây giờ còn có thể mở mắt.
Anh hỏi thiếu gia một câu, nhận được sự đồng ý qua ánh mắt của Tạ Yến Lễ, anh nhanh chân đẩy thiếu gia ra ngoài hít thở không khí.
Trước đây, khi thiếu gia còn chưa tỉnh, vẫn trong trạng thái mê mang, anh cũng thường xuyên đẩy thiếu gia ra ngoài hít thở không khí.
Trong một lần tình cờ, anh phát hiện ra khu vườn sau nhà họ Thời. Nơi này so với những chỗ khác thì đẹp hơn nhiều.
Khu vườn này chắc chắn có lợi cho bệnh tình của thiếu gia! Anh nảy ra ý định, tranh thủ lúc vắng người, mỗi ngày sẽ đưa Tạ Yến Lễ đến đây để phơi nắng.
Nhưng thật không may, hôm nay khi vừa đến cổng vườn, anh đã bắt gặp hai anh em nhà họ Thời, thật xúi quẩy.
Không biết sáng nay bước chân này xuống giường mà xui ơi là xui!
Thời Diễm đút tay vào túi quần, vẻ mặt khinh thường nhìn Bạch Tịnh: “Tại sao chúng tôi không thể ở đây, anh quên đây là nhà ai rồi à?”
Bạch Tịnh da mặt mỏng, nghe Thời Diễm nói xong liền đỏ mặt tía tai. Đúng vậy, đây là nhà của đối phương, không phải nhà họ Tạ.
Anh xin lỗi rồi xoay người, đẩy Tạ Yến Lễ định rời đi.
Từ đầu đến cuối, Tạ Yến Lễ được đẩy đi không hề mở mắt, gương mặt cũng không biểu hiện gì.
Nhưng trong lòng anh lại dậy sóng. Đúng là anh có mở một công ty ở nước ngoài, nhưng chuyện này không có nhiều người biết.
Anh làm việc rất kín đáo, ngay cả bác anh ở nhà họ Tạ cũng không tra ra được.
Vậy mà Thời An lại biết rõ như vậy, thậm chí còn biết cả việc công ty của anh sau này phát triển đến đâu.
Cô ấy rốt cuộc là ai?
“Không cần đi đâu, đến đây đi!”
Thời An ngồi trên xích đu lười biếng nói: “Nơi này có lợi cho việc dưỡng bệnh của anh ấy.”
Thời Diễm không tin vào tai mình, không phải em gái anh rất ghét Tạ Yến Lễ sao? Tại sao bây giờ lại chủ động như vậy?
Thời An vừa nói xong, Tạ Yến Lễ liền mở mắt ra, đôi mắt đen đầy áp lực, ánh nhìn như hút hồn người khác.
Ánh mắt của anh ngay lập tức hướng về phía Thời An, khiến cô cảm thấy cực kỳ không thoải mái. Như thể mọi bí mật của cô đều bị anh nhìn thấu.
Rõ ràng Tạ Yến Lễ không nói lời nào, nhưng Thời An lại cảm nhận được một luồng khí nguy hiểm từ anh.
【Không thể nào, anh ta vừa tỉnh dậy đã muốn g.i.ế.c mình sao???】
【Nhìn gì mà đáng sợ vậy! Hay là đi ứng tuyển làm thần giữ cửa đi.】
【Dán khuôn mặt anh ta lên cửa, yêu ma quỷ quái cũng không dám đến gần.】
【Mình đối xử với anh ta tốt như vậy, thật không ngờ anh ta lại là bạch nhãn lang. Luôn có ý định g.i.ế.c mình】
Biểu cảm của Thời Diễm hoàn toàn hóa đá, như thể anh bị sét đánh trúng.
Em gái anh không phải rất ngoan ngoãn dễ thương sao?
Người vừa chửi thề là ai vậy?
“Ai biết cô có thực sự có ý tốt không? Thôi, chúng ta vẫn nên quay về đi.”
Bạch Tịnh lầm bầm. Tối qua, người phụ nữ kia cho người kéo anh nhốt vào phòng, chuyện này vẫn khiến anh ấm ức. Anh còn chưa quên đâu!
Mặc dù hôm nay thiếu gia không có vấn đề gì, thậm chí đã tỉnh lại.
Nhưng nhỡ đâu, nhỡ đâu cái người phụ nữ ác độc kia lại lấy kim đ.â.m thiếu gia thì phải làm sao?
Anh không thể lại để thiếu gia bị thương nữa.
Thời An: "..."
Khóe miệng cô giật giật, cái tên này thật giỏi, chỉ nhớ mỗi điểm xấu của cô.
【Hoa rồi sẽ úa tàn, tôi cũng sẽ phai nhạt theo thời gian!】
【Trời thì xanh, biển thì sâu, còn cậu thì chẳng có câu nào nghe hay cả!】
Bạch Tịnh xoay người muốn đẩy xe lăn của Tạ Yến Lễ đi, nhưng Tạ Yến Lễ lại muốn ở lại.
Nhưng ở tình trạng hiện tại, anh chẳng thể cử động, cũng không thể nói chuyện, chỉ đành cam chịu để Bạch Tịnh đẩy đi.
Thời An cũng không thèm quan tâm đến bọn họ, nếu Bạch Tịnh thích nghĩ như vậy thì cô cũng bó tay.
Chẳng lẽ cô phải m.ó.c t.i.m ra cho họ xem để chứng tỏ ý tốt của mình à?
Thôi kệ đi.
Thời Diễm tâm trạng rối bời đứng sau lưng Thời An, suy nghĩ anh đang vô cùng phức tạp. Anh từ từ đẩy xích đu cho Thời An.
Thật sự khó mà tin được em gái mình giờ lại thành thế này, mau trả lại cô em gái ngoan ngoãn đáng yêu ngày xưa của anh lại đây.
"Đúng rồi, anh Ba, không phải mấy hôm trước anh đi thi hả?" Hình như Thời An nhớ tới gì đó, cô hỏi:
"Kết quả thế nào rồi?"
Thời Diễm biết Thời An đang nhắc đến cuộc thi đua xe. Mấy ngày trước, mẹ anh cứ nhất quyết bắt anh phải dẫn Thời Mặc về nhưng anh không đồng ý.
Ngày nào hai người cũng ở nhà cãi nhau, cuối cùng anh không chịu nổi nữa, đành tìm một cuộc thi đua xe để lấy cớ đi ra ngoài.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT