Sau khi Thời An bị Thời Dung Cảnh kéo lên tầng hai, họ ra ban công ngắm cảnh. Từ tầng hai, tầm nhìn rất rộng, có thể quan sát toàn cảnh buổi tiệc ngoài trời ở tầng một.
Cơn gió nhẹ nhàng thổi qua, làm tung vài sợi tóc của Thời An. Âm thanh lộn xộn từ tầng dưới vang lên, truyền đến tai họ một cách mơ hồ.
Thời An quay đầu sang bên, nhìn thấy Thời Dung Cảnh với ngón tay thon dài đang cầm chiếc ly rượu, ánh mắt vô tư nhìn ra phía trước.
Cô nhìn thoáng qua, rồi lại quay đầu về.
Hai anh em làm cùng một động tác.
Dung mạo của họ tương tự nhau, cử chỉ cũng đồng điệu, biểu cảm trên khuôn mặt không khác gì nhau.
Thời Dung Cảnh: "Anh chỉ mong cả đời em được sống yên ổn, suôn sẻ, không gặp tai họa gì lớn."
Thời An:...
【 Em thật sự muốn ăn miếng bánh đó! (thèm đến mức chảy cả nước miếng) (nghiêng đầu ngoan ngoãn)】
Thời Dung Cảnh: "..."
Bất đắc dĩ, anh khẽ nói với cô rằng mình đi vệ sinh rồi bước xuống tầng dưới lấy bánh cho cô.
Em gái của mình, tất nhiên phải tự mình cưng chiều rồi!
Nhìn theo bóng lưng cao ráo, điển trai của Thời Dung Cảnh, lòng Thời An lại trầm xuống. Tại sao một người tốt như vậy lại có số phận trở thành pháo hôi?
Số phận của anh Ba đã thay đổi, bây giờ chỉ còn Thời Dung Cảnh và Thời Phong Trạch là chưa. Theo thời gian của nguyên tác, rất nhanh thôi, bước ngoặt trong số phận của Thời Dung Cảnh sẽ đến.
Anh ấy...
"An An!"
Bạch Tĩnh xuất hiện ở lối cầu thang, bước về phía trước. Đôi mắt nai nhỏ của cô ta ướt át, trông như vừa khóc xong.
Đôi tay rũ xuống, ngón tay cô ta nắm chặt lấy mép áo, giọng nói run rẩy vừa dò xét vừa cố kiềm chế.
Cô ta sợ rằng chỉ một sai sót nhỏ cũng sẽ làm Thời An hoàn toàn mất thiện cảm với mình.
"An An, em tin chị mà, em hiểu chị nhất mà đúng không? Chị không phải loại người như thế đâu."
Bạch Tĩnh nói với vẻ đáng thương, như thể đã chịu ấm ức lớn lắm. Trong lúc nói, đôi môi nhỏ nhắn của cô ta run run như một chú mèo nhỏ, trông rất đáng thương.
Ở dưới, gần quầy bánh, Bạch Tĩnh đã thấy Thời Dung Cảnh đang lấy bánh. Anh dịu dàng, lịch thiệp như vậy, không ai có thể cưỡng lại sức hút của anh ấy.
Nhưng khi cô định bắt chuyện, anh lại lạnh lùng quay lưng rời đi.
Lúc này, lòng Bạch Tĩnh hoàn toàn tan vỡ, trái tim mong manh duy nhất của cô đã bị tổn thương đến mức vỡ vụn.
Không ai có thể hiểu được cảm xúc của cô ta lúc đó.
Không được, cô ta không thể chịu đựng nổi thái độ của Thời Dung Cảnh đối với mình. Nếu không thể có được trái tim thật lòng của anh, Bạch Tĩnh không dám tưởng tượng cuộc sống của mình sau này sẽ tăm tối đến mức nào.
Vì vậy, cô ta phải hành động!
Thời Dung Cảnh cưng Thời An nhất, dù trong lòng Bạch Tĩnh không dễ chịu, nhưng cô vẫn chuẩn bị thực hiện kế hoạch cũ: tiếp cận Thời An trước, trở thành bạn thân của cô ấy và chiếm được cảm tình của đối phương.
Kế hoạch này hoàn hảo, chỉ có điều...
Bạch Tĩnh nhìn Thời An trước mặt, người vẫn bình thản không chút động lòng, ngạc nhiên. Sao cô ấy lại không có phản ứng gì hết vậy?
"An An?"
Bạch Tĩnh dè dặt gọi một tiếng, Thời An ngẩng đầu nhìn cô ta: "Em đâu có trách chị đâu, em hiểu mà."
Thời An không thể hiểu nổi vì sao Bạch Tĩnh cứ đeo bám và hỏi mãi về cảm xúc của cô.
Nào là "Em hiểu mà", hiểu gì chứ? Nếu thật sự hiểu, sao lại có phản ứng như thế?
Bạch Tĩnh trong lòng ngấm ngầm tức giận, cô ta nhìn Thời An trước mặt. Từ nhỏ đến lớn, chưa bao giờ cô ta cảm thấy việc giành lấy thiện cảm của người khác lại khó khăn như bây giờ.
Những người gặp cô ta, ai mà chẳng chạy theo a dua cô ta để được chơi cùng.
Chưa bao giờ có ai khiến cô ta phải hạ thấp lòng tự trọng như vậy.
"Em thật lòng chứ?"
Bạch Tĩnh hỏi, Thời An ngay lập tức nhìn cô ta như thể nhìn người ngốc, chẳng lẽ mình còn cần giả vờ sao?
Từ đầu đến cuối, Thời An chẳng bao giờ đặt chuyện này vào lòng. Ngược lại, chính Bạch Tĩnh là người làm lớn chuyện lên, khiến Thời An đột nhiên cảm thấy cô ta quen thuộc một cách lạ thường.
Thời An bỗng hỏi: "Trước đây, chúng ta đã từng gặp nhau rồi phải không?"
Bạch Tĩnh, người đang bận rộn tính toán cách chiếm được cảm tình của Thời An, hoàn toàn bất ngờ khi nghe câu hỏi này.
Theo phản xạ, cô ta đáp: "Tất nhiên rồi."
Cô ta đã bắt đầu mê mẩn Thời Dung Cảnh ngay từ lần đầu tiên đến nhà Thời An và nhìn thấy nhan sắc xuất thần của anh ấy.
Thời Dung Cảnh khi còn là thiếu niên còn dịu dàng và cuốn hút hơn bây giờ gấp nhiều lần.
Anh chỉ cần nở một nụ cười nhẹ là đủ để khiến người khác sẵn sàng dâng hiến cả trái tim.
Thời Dung Cảnh vừa bước lên lầu, trên tay mang theo một miếng bánh. Anh liếc nhìn Bạch Tĩnh, bình thản bước tới vòng tay qua vai Thời An, giọng nói khàn khàn: "Sao ở đây lại hôi thế nhỉ!"
"Đi chỗ khác ăn bánh đi."
Bạch Tĩnh đau lòng, đôi mắt u ám nhìn người đàn ông cô yêu lạnh lùng đi qua cô như thể cô là người xa lạ.
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương
Còn nói cô có mùi hôi.
Nỗi đau này đ.â.m thẳng vào lòng cô ta. Tại sao chứ? Tại sao cô ta đã cố gắng nhiều đến vậy mà Thời Dung Cảnh vẫn không nhìn cô ta lấy một lần?
Trái tim lạnh lẽo, cô quay lại xe, bình tĩnh hỏi người tài xế: "Tôi có mùi hôi à?"
...
...
Sau buổi tiệc, Thời An tách khỏi mọi người và quay về nhà. Vừa bước vào, cô đã nhìn thấy Bạch Tịnh đang ngồi một mình trên ghế sofa.
Anh ta ngồi cô độc, xung quanh chỉ có ánh đèn vàng mờ ảo chiếu xuống.
Trong đầu Thời An đột nhiên hiện lên bốn chữ: "Cô đơn lẻ bóng."
Thời An bước tới, liếc nhìn cô ta rồi hỏi: "Sao cậu lại ngồi đây một mình thế này, Tạ Yến Lễ đâu?"
Cổ của Bạch Tĩnh không cử động đã lâu, giờ mới cứng ngắc mà ngoảnh lại, giọng khàn đặc, giọng bình tĩnh nói: "Thiếu gia đi rồi."
Tim Thời An thót lại.
Cô hoảng hốt: "Tôi còn chưa kịp gặp anh ấy lần cuối, anh ấy đã nằm xuống rồi sao?"
Trong giây lát, Thời An cảm thấy thật đau lòng. Giọng nói toát đầy bi thương, toàn thân ngập trong nỗi buồn.
Cảnh này khiến Bạch Tịnh vừa kinh ngạc vừa hoảng sợ. Anh ta không ngờ tai của Thời An lại kém như vậy, nghe lệch cả câu lẫn nghĩa.
Càng không ngờ rằng Thời An lại buồn bã đến mức này, chẳng lẽ tình cảm giữa cô ta và thiếu gia đã sâu đậm đến thế sao?
Không ai biết rằng, trong đầu Thời An lúc này lại đang nghĩ:
【Trời đất, Tạ Yến Lễ c.h.ế.t rồi thì mình có thể danh chính ngôn thuận thừa kế gia tài ngàn tỷ của anh ấy, trở thành một bà trùm giàu sụ rồi, ha ha ha!】
"Đừng mơ, dù em có chết, tôi cũng sẽ không c.h.ế.t đâu!"
Ngay sau đó, một giọng nói trầm thấp quen thuộc vang lên: "Không ngờ cô Thời đây lại mong tôi c.h.ế.t đến vậy."
Từng chữ từng chữ vang lên, chậm rãi như lời nói cuối cùng của thần chết, khiến cơ thể Thời An lập tức cứng đờ.
Cô ngượng ngùng nhìn Bạch Tịnh. Ánh mắt cô dần di chuyển xuống chiếc điện thoại đặt trên bàn trước mặt anh ta.
Sao lại có thể?
Tại sao lại gọi điện đúng lúc này cơ chứ?
Thời An vội vàng bước tới, cầm lấy điện thoại, cố gắng nặn ra một nụ cười:
"Anh yêu à, sao em lại mong anh c.h.ế.t chứ! Anh không biết đâu, mỗi khi nhìn thấy bất cứ thứ gì có liên quan đến thần linh, em đều dừng lại và vái ba lần, trong lòng thầm cầu mong thần linh phù hộ anh sống đến trăm tuổi."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT