15.
Hình Hằng Xuyên chìa tay nâng cằm của Tống Dư Niên lên, nhìn chằm chằm Tống Dư Niên, quan sát tỉ mỉ từng thay đổi trên mặt của cậu: “Em không phải không tin anh, chỉ là em không thể vứt bỏ chức vụ hiện tại, đảng phái của em và lý tưởng hão huyền của em.”
Tống Dư Niên xoay đầu, cố gắng tránh Hình Hằng Xuyên.
Hình Hằng Xuyên nắm lấy gương mặt của Tống Dư Niên: “Niên Niên, em thật tàn nhẫn.”
“Em ỷ vào anh không nỡ làm em tổn thương cho nên không kiêng dè gì làm tổn thương anh. Em biết mỗi lần anh đi ra ngoài gặp được em thì anh vui như thế nào không? Mỗi lần đều muốn kéo dài tới phút cuối cùng mới quay về đội, có mấy lần về trễ bị phạt chạy một ngày một đêm, em tưởng là đám Alpha là một nhóm quái vật không biết mệt à?”
Môi của Tống Dư Niên mấp máy, độ ấm của quán cà phê có hơi cao, người cậu đổ đầy mồ hôi lúc nào không hay. Pheromone của Hình Hằng Xuyên đang gây áp lực cho cậu, ký hiệu tạm thời làm cậu không thể không đầu hàng, cậu cắn môi dưới cố chịu đựng áp lực: “Mỗi người đều có lựa chọn của riêng mình, đôi bên tôn trọng lẫn nhau không được sao?”
“Không được!” Alpha hiếm khi nổi giận, “Em nói anh nghe xem, tại sao em lại muốn tham gia vào những chuyện vớ vẩn đó, mỗi ngày lên xuống nghị viện vì một vấn đề cãi cho ra trắng đen nhưng lại không có kết quả gì, có ý nghĩa gì không?”
“Không có ý nghĩa gì.” Tống Dư Niên đưa tay chặn lại bàn tay của Hình Hằng Xuyên, đứng lên chỉnh lại cổ áo che lại dấu vết ký hiệu tạm thời, “Nhưng nó là ý nghĩa tồn tại của tôi.”
16.
“Ý nghĩa tồn tại của em là gì?”
Tống Dư Niên dựa vào bức tường lạnh giá, trên eo là cảm giác tồn tại không hề nhẹ của bàn tay Alpha, Hình Hằng Xuyên giữ Tống Dư Niên bằng hai chân và hỏi: “Đề nghị bãi bỏ chế độ hệ thống kết hôn?”
“Em xem em hao phí công sức trong bao nhiêu năm, cuối cùng vẫn phải thua trước bản tính tự nhiên, trình đề xuất rồi sao? Cơ thể của em không cho phép tiếp tục sống tuỳ ý như vậy được nữa, Omega cấp S không có thuốc ức chế có thể ổn định lại pheromone đang rối loạn trong người, trừ Alpha cấp S.”
Hơi thở của Hình Hằng Xuyên và Tống Dư Niên đan xen, Alpha trẻ tuổi lột bỏ đi lớp da đã kìm nén mình trong nhiều năm, để lộ ra sự ngang ngược và mạnh mẽ bên trong: “Em không tin hệ thống hôn nhân ghép cặp, được, anh sẽ cho em thấy. Năm năm trước anh khai báo, hệ thống tính đi tính lại cũng không tính ra Omega của anh, mãi cho tới khi em khai báo vào, hệ thống lập tức ghép đôi, như vậy vẫn chưa đủ để chứng minh tính hợp lý trong việc ghép đôi của hệ thống hôn nhân sao? Nó không có ghép đại anh với Omega khác.”
Tống Dư Niên cười yếu ớt: “Cái đó là trùng hợp.”
Hình Hằng Xuyên co chân chống vào tường, nhấc Tống Dư Niên lên, để cậu ngồi lên chân của anh, vì để giữ thăng bằng cậu không thể không đặt hai tay lên vai của Hình Hằng Xuyên. Hình Hằng Xuyên hỏi ngược lại: “Tại sao em cho rằng cái ý tưởng “các cặp Alpha Omega yêu nhau vì một nhân tố không phù hợp nào đó mà bị cưỡng chế tách ra ghép cặp với người khác” không phải là thiểu số mà là trùng hợp?”
Trong căn phòng đóng kín đầy pheromone của Hình Hằng Xuyên cố ý phóng ra, Tống Dư Niên thở gấp, bị kích thích tới mắt đỏ ửng, cũng không thể giả vờ làm bộ dạng bình tĩnh, cơ trí, nhanh mồm nhanh miệng được nữa: “… Không phải.”
“Cái gì không phải?” Hình Hằng Xuyên từ từ dồn ép, “Tại sao em đồng ý vứt bỏ cuộc đời của mình vì cái gọi là lý tưởng bãi bỏ chế độ hệ thống kết hôn mà bỏ đi bản tính vốn có?”
“Em cũng yêu anh.” Hình Hằng Xuyên cuối đầu, hôn từng cái lên cổ của Tống Dư Niên, khàn giọng thỏ thẻ, “Niên Niên, đừng rời xa anh.”
Tống Dư Niên ngẩng đầu, đem phần mỏng manh quan trọng trong miệng đưa ra trước mặt Alpha, nhưng Hình Hằng Xuyên lại bất động.
Tống Dư Niên vận hết sức khó khăn đẩy vai Hình Hằng Xuyên ra, cúi đầu nhìn anh, Hình Hằng Xuyên nâng Tống Dư Niên lên: “Em nói anh nghe em yêu anh.”
Năm năm trước dựa vào một tờ kiểm tra có cột chỉ tiêu Hebaano mà Tống Dư Niên nói “Nếu như anh xác định là anh yêu tôi vậy thì tại sao cần phải giải thích khi chỉ số không cao?” dẫn đến cơn ác mộng năm năm của Hình Hằng Xuyên, Hình Hằng Xuyên có thể cảm nhận được phản ứng của pheromone khi gặp mặt Tống Dư Niên nhưng ám ảnh đã thành tâm bệnh.
Tống Dư Niên nói nhỏ: “Tôi không cam tâm.”
“Không cam tâm?” Hình Hằng Xuyên giật mình.
Tống Dư Niên giơ tay luồng năm ngón tay vào mái tóc của Hình Hằng Xuyên, hai mắt đỏ rực: “Tôi không cam tâm, không cam tâm làm trái lòng mình, hao tâm tổn trí chỉ để đạt được một kết quả thế này.”
“Chỉ đạt được một kết quả thế này?” Hình Hằng Xuyên chậm chạp lặp lại một lần, đột nhiên buông thỏng tay, Tống Dư Niên đột nhiên ngã xuống đất, Hình Hằng Xuyên đấm một phát mạnh vào tường. “Em không cam tâm thành đôi với anh? Em không muốn thành đôi với anh vậy thì em hi vọng sẽ thành đôi với ai?”
Pheromone ùn ùn kéo đến bao trùm lấy Tống Dư Niên, Tống Dư Niên nắm lấy ống tay áo của Hình Hằng Xuyên: “Không phải, không phải như vậy, tại sao trong năm năm nay anh cần đối chọi với tôi mọi lúc mọi nơi, nếu không có anh, chế độ sắp xếp của hệ thống hôn nhân…”
“Nó cũng sẽ không bị bãi bỏ.” Hình Hằng Xuyên bất ngờ cắt lời Tống Dư Niên, “Cho dù không có anh, thì cũng còn Hull và những người khác. Vốn là năm năm không đủ để thay đổi cái gì—”
“Hệ thống kết hôn từ khi được phát minh ra tới khi phổ biến tính luôn thời của em tốn chín mươi hai năm, em có đủ bao nhiêu cái chín mươi hai năm phản đối thói quen đã đi theo em hàng thế kỷ?”
Tống Dư Niên im lặng không nói lời nào.
Hình Hằng Xuyên hít sâu một hơi, giơ tay vuốt ve gáy của Tống Dư Niên: “Anh không quan tâm hệ thống kết hôn gì, anh chỉ muốn hỏi lại em một lần —”
Tống Dư Niên đột nhiên cười, nhắm mắt lại, che giấu sự ẩm ướt nơi đáy mắt, nghiên đầu qua một bên: “Nếu như điều anh để ý là chỉ tiêu Hebaano, hay là lập tức đi đo lại.”
Hình Hằng Xuyên ngừng thở, sờ gáy của Tống Dư Niên nói: “Chỉ số cần đo sau khi làm ký hiệu tạm thời.”
Tống Dư Niên hướng cái gáy ra trước mặt Hình Hằng Xuyên, Hình Hằng Xuyên không thể chịu nổi nữa, há miệng cắn vào chỗ thịt mềm đó.
Trang phục của nghị viện vừa trang trọng vừa phức tạp, mặc lên thì toàn thân trên dưới được che phủ kín đáo, ngay cả sau gáy cũng có phần che tuyến thể, là cái chỗ kín đáo không thấy ánh mặt trời ngay cả gân máu cũng thấy rất rõ.
Môi và lưỡi của Hình Hằng Xuyên lướt qua chỗ đó, thấy Tống Dư Niên không kiềm được rung nhẹ, cho nên ôm Omega vào lòng, vỗ vỗ lưng cậu để an ủi, sau đó mút vào hai cái, cảm giác tê tê tự động tăng lên. Bỗng nhiên bị ngứa, sau đó pheromone vừa nồng vừa mạnh từ vết cắn truyền vào mạch máu, Tống Dư Niên rung rẩy không kiềm được, Hình Hằng Xuyên lập tức ôm chặt cậu vào lòng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT