Nhớ đến mẫu thân và huynh trưởng đã khuất, còn cả tỷ tỷ nhiều năm không gặp, trong lòng Diệp Mạt Sơ vừa tủi thân vừa uất ức, rất muốn nhào vào lòng bọn họ mà khóc một trận.

Nhưng đối mặt với người cha như vậy, nàng không muốn rơi một giọt nước mắt nào trước mặt ông ta.

Người cha này của nàng, ích kỷ, tự đại, m.á.u lạnh vô tình.

Năm đó mẫu thân qua đời chưa đầy nửa năm, ông ta đã cưới vợ khác.

Sau đó tỷ tỷ khó khăn trong việc hôn nhân, ông ta liền lạnh nhạt.

Rồi huynh trưởng cũng ra đi, ông ta tuy cũng khóc, nhưng lời nói ra lại là tức giận vì Thành An Hầu phủ từ nay không còn trụ cột, Thành An Hầu phủ sắp suy tàn lần nữa, chứ không phải đau lòng vì trưởng tử yểu mệnh.

Bây giờ nàng bị Trạng nguyên lang thoái hôn, chắc hẳn Thành An Hầu phủ lại sẽ trở thành trò cười cho cả kinh thành, nghĩ cũng biết, sau này người nhà họ Diệp ra ngoài sẽ phải chịu ánh mắt và lời nói ra sao.

Cha nhất định là cảm thấy mất hết mặt mũi, cho nên mới trở mặt vô tình với nàng như vậy.

Nhưng cha chỉ quan tâm đến mặt mũi của ông ta, chưa từng nghĩ đến nàng, người bị thoái hôn này có cảm thấy khó xử hay không, có đau lòng hay không.

Diệp Mạt Sơ nắm c.h.ặ.t t.a.y áo, sắc mặt căng thẳng: "Cha, nhà họ Chu vô duyên vô cớ thoái hôn, không phải lỗi của nữ nhi."

"Không phải lỗi của ngươi?" Diệp Vinh nổi trận lôi đình: "Nhà họ Chu nói bóng gió, chê bai ngươi chỉ có cái mặt đẹp, chẳng còn gì khác, đối với con đường làm quan của Chu Hoài Lâm kia chẳng có ích lợi gì, cho nên mới không cần ngươi."

Diệp Mạt Sơ đầy mặt kinh ngạc, không thể tin được hỏi: "Chu phu nhân nói như vậy sao? Đây là ý của Chu Hoài Lâm?"

Hắn đã là Trạng nguyên rồi, nàng là nữ tử, làm sao có thể giúp ích gì cho con đường làm quan của hắn?

Thành An Hầu vỗ vỗ cái hộp bên cạnh, cực kỳ mất kiên nhẫn: "Hôn sự đều đã thoái rồi, còn có thể là giả sao."

Giọng nói Hạ thị cũng đầy oán trách: "Vốn dĩ qua năm nay, ta định xem mắt cho Diên Nhi, bây giờ thì hay rồi, Nhị cô nương vừa bị thoái hôn, hôn sự của Diên Nhi sau này còn không biết sẽ khó khăn đến mức nào."

"Còn cả Triệt nhi nữa, vốn còn nghĩ mấy năm nữa Triệt nhi lớn lên, nhà họ Chu có thể giúp đỡ nhiều hơn, bây giờ hết hy vọng rồi."

Hạ thị càng nói càng tức giận, hung hăng trừng mắt nhìn Diệp Mạt Sơ: "Thật là xui xẻo."

Nhìn hai người ngồi trên kia, Diệp Mạt Sơ thất vọng, tủi thân, phẫn nộ, không cam lòng, trong lòng ngũ vị tạp trần, đủ loại cảm xúc cuồn cuộn dâng trào.



Nàng vốn không muốn nói thêm một lời nào với bọn họ, nhưng thật sự không nhịn được liền cãi lại, chỉ là lúc mở miệng, giọng nói không khống chế được mà hơi run rẩy: "Cha, mẹ, lúc trước nhà họ Chu đến cầu hôn, con chính là tính tình này, tài năng này, nếu bọn họ chướng mắt con, lúc trước đã không nên đính ước hôn sự này."

"Bây giờ hôn kỳ sắp đến, bọn họ lại đến thoái hôn, chẳng qua là vì Chu Hoài Lâm đã đỗ Trạng nguyên, còn huynh trưởng đã không còn nữa mà thôi."

Nếu huynh trưởng còn sống, Chu Hoài Lâm kia vạn lần không dám  khinh thường nàng đến mức này.

Lời này nói ra, chẳng khác nào chỉ thẳng vào mũi Diệp Vinh mà mắng ông ta vô dụng, mà Diệp Vinh ghét nhất là người khác cho rằng ông ta không có năng lực, vừa nghe thấy câu này, lập tức nổi trận lôi đình, cầm lấy ấm trà bên cạnh ném thẳng vào Diệp Mạt Sơ: " Nghiệt chủng, ngươi dám cãi lại ta."

Diệp Mạt Sơ nghiêng người né tránh, suýt chút nữa thì trúng, ấm trà rơi xuống đất, vỡ tan tành.

Diệp Vinh tức giận đến mức run người, chỉ Diệp Mạt Sơ: "Đưa nó đến trang viên cho ta, hôm nay liền đưa đi, để nó suy nghĩ lại bản thân."

Nghe thấy lời này, lòng Diệp Mạt Sơ lạnh đi một nửa.

Lập tức hối hận không nên vì nhất thời xúc động mà cãi lại, bây giờ bị đưa đến trang viên, chuyện của tỷ tỷ e rằng càng khó giải quyết.

Nhưng chưa kịp nghĩ xem phải nhận lỗi với Diệp Vinh như thế nào để ông ta thay đổi chủ ý, thì Hạ thị đã lên tiếng gọi bà tử quản gia vào, trực tiếp phân phó: "Đưa Nhị cô nương về phòng, chờ cô nương thu dọn xong, trực tiếp đưa đến trang viên."

Diệp Mạt Sơ nhìn chằm chằm vào Diệp Vinh và Hạ thị, hai người bọn họ ra vẻ chán ghét, hận không thể nàng lập tức biến mất.

Ánh mắt Diệp Mạt Sơ dần lạnh xuống, không nói thêm gì nữa, xoay người bỏ đi.

Vừa rồi động tĩnh trong phòng không nhỏ, Thu Tang và Đông Lan đứng chờ bên ngoài nghe được kha khá, biết được cô nương nhà mình thật sự bị thoái hôn, trong lòng hai người như bị một tảng đá đè nặng, khiến họ thở không nổi.

Thấy Diệp Mạt Sơ đi ra, hai người vội vàng nghênh đón, cẩn thận quan sát sắc mặt cô nương nhà mình, cũng không dám nói gì, chỉ một trái một phải đỡ nàng đi về.

Bà tử do Hạ thị phái đến sợ Diệp Mạt Sơ chạy mất, bám sát không rời, đi ngay phía sau.

Đi được một đoạn, chắc chắn hoa viên không nghe thấy nữa, Đông Lan quay người lại, trừng mắt nhìn bà tử kia, lớn giọng mắng: "Lăn xa ra, không thấy cô nương nhà chúng ta đang buồn sao."

Bà tử khinh thường bĩu môi, nhưng cũng không dám đi theo sát nữa, lui ra xa một chút rồi đi theo.

---

Một đoàn người trở về Nhã Vận Hiên, Đông Lan trực tiếp đóng sầm cửa trước mặt bà tử kia.



Thu Tang đỡ Diệp Mạt Sơ, người đang có chút thất thần lạc phách, ngồi xuống giường, đưa một chén trà nóng đến tay nàng, rồi ngồi xổm xuống bên chân nàng, đôi mắt đỏ hoe khuyên nhủ: "Cô nương, nếu người muốn khóc thì cứ khóc đi."

  Hạ Anh ngồi xổm xuống cạnh Thu Tang, nhẹ nhàng đỡ lấy cô nương mà nàng đã chăm sóc từ nhỏ, ánh mắt tràn đầy đau lòng: "Cô nương, Đại cô nương đã từng nói, nếu trong lòng buồn bực thì cứ khóc một trận, khóc xong sẽ ổn thôi."

  Diệp Mạt Sơ ôm chén trà hơi nóng, lắc đầu: "Ta không sao."

  Sự đã rồi, khóc lóc có ích gì.

  Nàng thản nhiên, như không có chuyện gì xảy ra, bình tĩnh lên tiếng: "Hạ Anh, ta bị từ hôn rồi, không nhận được thư nữa, Hầu gia cũng sẽ không cho ta đến Huy Châu nữa."

  Hạ Anh gật đầu, cố nén nước mắt an ủi: "Nô tỳ biết, không đi thì thôi, Huy Châu xa như vậy, người đi một chuyến vất vả lắm, Đại cô nương chắc chắn sẽ đau lòng c.h.ế.t mất, đến lúc đó lại mắng nô tỳ không ngăn cản người."

  Diệp Mạt Sơ tiếp tục nói: "Ngươi đi ngay đi, hôm nay liền đi, trở về bên cạnh tỷ tỷ."

  Hạ Anh do dự: "Vậy Nhị cô nương người làm sao?"

  Diệp Mạt Sơ kéo khóe miệng, muốn nở một nụ cười nhưng lại thất bại: "Ta không sao, ta còn trẻ, ngày sau còn dài."

  Ra ngoài đã mấy ngày, Hạ Anh cũng luôn lo lắng cho Đại cô nương nhà mình, nghe vậy liền gật đầu: "Được, vậy nô tỳ sẽ quay về. Nhưng nếu Đại cô nương hỏi về người, nô tỳ nên nói thế nào?"

  Diệp Mạt Sơ im lặng. Đúng vậy, nên nói với tỷ tỷ thế nào đây?

  Nếu nói ra, tỷ tỷ không biết sẽ lo lắng đến mức nào.

  Nếu không nói, Chu Hoài Lâm là Trạng nguyên, lại từng có hôn ước với nàng, Nghiêm Cảnh Tri tên tiểu nhân xu nịnh đó, thân ở quan trường, nhất định sẽ chú ý đến Chu Hoài Lâm, chuyện từ hôn lớn như vậy, sớm muộn gì hắn cũng biết.

  Nếu để hắn biết trước, về nhà gây khó dễ cho tỷ tỷ, tỷ tỷ không hề hay biết, e là không ứng phó được.

  Chuyện từ hôn, chung quy là giấu không được.

  Dù thế nào, cũng sẽ liên lụy đến tỷ tỷ.

  Nàng nhất định phải nghĩ cách mới được, tỷ tỷ đã đủ khổ rồi, không thể để nàng ấy bị liên lụy thêm nữa.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play