Tối qua trước khi ngủ, Nghiêm Cảnh Tri đã đến cảnh cáo nàng ta vài câu, sau đó lại sai người đưa đến một bát thuốc an thần nói là có thể ngủ say hai ngày, khó mà đánh thức, chính là để tránh Diệp Mạt Sơ hoặc Thân vương hỏi ra điều gì từ nàng ta.
Nhưng sao, chỉ một chậu nước lạnh đã đánh thức nàng ta, bây giờ phải làm sao.
Trong lòng Nghiêm Thục Đình hoảng loạn, trên đầu trên mặt toàn nước rất khó chịu, nàng ta vớ lấy cái gối trên giường ném vào nha hoàn đang run rẩy bên cạnh, nổi trận lôi đình: "Ngươi là người c.h.ế.t à, sao để người ngoài xông vào làm loạn."
Nha hoàn lập tức quỳ xuống đất: "Nô tỳ biết tội, nô tỳ biết tội."
Diệp Mạt Sơ không rảnh xem nàng ta trút giận lên hạ nhân, đi thẳng vào vấn đề: "Nghiêm Thục Đình, ta hỏi ngươi, hôm đó ngươi vì sao dẫn người đến ầm ĩ ở sân của tỷ tỷ ta?"
Nghiêm Thục Đình nói theo lời Nghiêm Cảnh Tri đã dặn trước: "Uyển Nhi biểu tỷ của ta hiện giờ đang mang thai, nhưng Diệp Thanh, nhưng tẩu tử vẫn không chịu thừa nhận thân phận di nương của Uyển Nhi biểu tỷ, ta vì Uyển Nhi biểu tỷ mà bất bình, lúc đó mới dẫn người đến tìm Diệp, tìm tẩu tử nói lý lẽ."
Nghe Nghiêm Thục Đình gọi tỷ tỷ nàng là tẩu tử một cách không thành thạo, Diệp Mạt Sơ cười lạnh: "Ngươi không cần giả vờ trước mặt ta, cứ gọi thẳng tên tỷ tỷ ta là được."
Nghiêm Thục Đình bị chọc giận, "Tỷ tỷ ngươi cũng chẳng thiệt thòi gì, còn dùng kiếm c.h.é.m bị thương một bà bà mà ta dẫn theo, sau đó ca ca ta vì muốn trút giận cho nàng, đã đánh phạt những hạ nhân kia, ngay cả nha hoàn thân cận của ta cũng bị bán đi."
Diệp Mạt Sơ: "Đáng đời, tự chuốc lấy."
Nghiêm Thục Đình chỉ Diệp Mạt Sơ, tức giận nói: "Diệp nhị, ngươi đừng có, ỷ thế h.i.ế.p người."
Diệp Mạt Sơ khoanh tay: "Ỷ thế h.i.ế.p người không phải là học từ Nghiêm gia các ngươi sao, bớt nói nhảm, ta hỏi ngươi, tỷ tỷ ta bị thương ở đầu, có phải ngươi hại không?"
Sắc mặt Nghiêm Thục Đình biến đổi, lập tức phủ nhận: "Ngươi đừng vu oan, sau hôm đó, ta bị ca ca nhốt trong phòng kiểm điểm, ngay cả cửa cũng không bước ra."
Thấy Nghiêm Thục Đình vừa rồi còn cứng cổ cãi nhau với nàng, lúc này lại cúi đầu sửa tóc, bộ dạng chột dạ.
Trong lòng Diệp Mạt Sơ đã có suy đoán, tháo một cây trâm trên đầu xuống, giọng nói lạnh lùng: "Đông Lan, giữ nàng ta lại cho ta."
"Vâng." Đông Lan nghe vậy, lập tức nhảy lên giường, giữ chặt Nghiêm Thục Đình.
Nghiêm Thục Đình hoảng loạn vùng vẫy, nhưng Đông Lan sức khỏe, nàng ta không thể lay chuyển được chút nào, chỉ có thể hét lên với Diệp Mạt Sơ đang đi tới: "Diệp nhị, ngươi muốn làm gì? Đây là phủ đệ của tri phủ đại nhân, ngươi không thể làm càn."
Diệp Mạt Sơ ngồi xuống mép giường, cầm cây trâm trong tay khẽ lướt qua mặt nàng ta: "Nghiêm Thục Đình, ngươi nói xem, nếu ta làm xước mặt ngươi, về sau ngươi sẽ thế nào?"
Nghiêm Thục Đình nghiến răng chịu đựng: "Diệp nhị, ngươi dám."
Tay Diệp Mạt Sơ cầm trâm hơi dùng sức ấn xuống: "Ngươi hãy nghĩ kỹ xem trước kia ngươi đã ức h.i.ế.p tỷ tỷ ta như thế nào, ngươi sẽ biết ta có dám hay không."
Trên mặt truyền đến một trận đau nhói, Nghiêm Thục Đình hét lên một tiếng, run giọng khóc: "Diệp nhị, ngươi dám làm ta bị thương, ta sẽ đi mách với nương ta, mác với ca ca ta, bảo ca ca ta bắt ngươi lại."
Diệp Mạt Sơ hừ lạnh một tiếng: "Còn muốn chơi trò này với ta, Nghiêm Thục Đình ngươi hãy nghĩ kỹ xem, hôm nay ta cùng ai đến đây."
Nghiêm Thục Đình nghĩ đến Thân vương, lập tức nín khóc. Đúng rồi, Diệp nhị là Thân vương phi tương lai, ca ca nàng ta là tri phủ, trước mặt Thân vương e là cũng không có tư cách lên tiếng.
Diệp Mạt Sơ nghĩ lại, quyết định dò xét nàng ta thêm lần nữa: "Tỷ tỷ ta nói, là ngươi đẩy nàng."
Nghiêm Thục Đình lập tức quay đầu lại: "Không thể nào, nàng ta ngay cả chuyện cũng không nhớ rõ."
Vừa dứt lời, nàng ta liền biết mình lỡ lời, lập tức im miệng.
Diệp Mạt Sơ nắm bắt được thông tin quan trọng, lập tức truy hỏi: "Không phải ngươi nói ngươi vẫn luôn bị nhốt, chưa từng ra ngoài, sao ngươi biết tỷ tỷ ta không nhớ rõ chuyện gì?"
Nghiêm Thục Đình lảng tránh: "Ta, ta đoán bừa."
Chuyện như vậy mà có thể đoán được, Diệp Mạt Sơ không tin.
Nàng cũng là sáng nay lúc tỷ tỷ tỉnh dậy, mới phát hiện tỷ tỷ mất trí nhớ.
Theo biểu hiện kinh ngạc của Nghiêm Cảnh Tri lúc đó, rõ ràng hắn cũng là lúc đó mới biết.
Mà Nghiêm Thục Đình vẫn luôn ngủ đến giờ, nàng ta biết bằng cách nào.
Chỗ nào cũng đáng ngờ, nhưng lại có thứ gì đó sắp sửa được phơi ra ánh sáng.
Diệp Mạt Sơ mất hết kiên nhẫn, giơ cây trâm lên chĩa về phía mắt Nghiêm Thục Đình, ngữ khí hung dữ: "Ngươi mà còn không nói thật, ta sẽ chọc mù mắt ngươi."
Nghiêm Thục Đình mím chặt môi không nói, nàng ta đánh cược Diệp Mạt Sơ không dám làm thật.
Diệp Mạt Sơ cũng đang đánh cược Nghiêm Thục Đình không chịu nổi sự dọa nạt, hai người nhìn nhau một lúc, nàng giơ cao tay lên, đột nhiên hạ xuống.
Nghiêm Thục Đình sợ hãi hét lên một tiếng, lập tức nhắm mắt, giọng nói cũng thay đổi: "Ta đẩy, là ta đẩy."
Diệp Mạt Sơ đ.â.m cây trâm vào gối: "Nói."