Diệp Thanh Ngô ngủ mơ mơ màng màng, cảm giác có người đang cho nàng uống thuốc, thuốc rất đắng, nàng bị đắng đến tỉnh.
Vừa mở mắt ra, phát hiện Nghiêm Cảnh Tri đang bưng bát thuốc, bát đã cạn.
Nàng nhíu mày: “Nha hoàn đâu, sao chàng lại cho ta uống thuốc?”
Nghiêm Cảnh Tri không trả lời câu hỏi của nàng, trên mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt, lấy khăn lau khóe miệng cho nàng: “Vừa uống thuốc xong, Thanh nhi ngủ thêm một lát, chờ nàng tỉnh lại, mọi chuyện sẽ ổn thôi.”
Diệp Thanh Ngô trực giác cảm thấy phản ứng của người này có chút kỳ quái, nhưng chưa kịp suy nghĩ kỹ, cơn buồn ngủ ập đến, chớp mắt vài cái, liền chìm vào giấc ngủ.
Nghiêm Cảnh Tri nhìn khuôn mặt ngủ say xinh đẹp kia, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve gò má nàng, mỉm cười.
---
Đêm khuya thanh vắng.
Hậu viện Nghiêm phủ, cửa hông nơi người hầu ra vào kẽo kẹt một tiếng, chậm rãi mở ra.
Hai gã gia đinh khiêng một bao tải rón rén đi ra, ném bao tải lên chiếc xe bò vừa hay đi ngang qua, sau đó cũng nhảy lên xe, dùng cỏ khô che bao tải lại.
Người đánh xe đã có tuổi quay đầu gật đầu với hai người, dùng roi nhẹ nhàng quất vào lưng bò, đánh xe ra khỏi con hẻm, đi về phía cổng thành.
Mấy người nhỏ giọng nói chuyện, không ai phát hiện ra phía sau có hai người bịt mặt lặng lẽ đi theo.
Hai người kia âm thầm theo một lúc, đợi đến khi xe bò đi vào một con phố vắng vẻ, đột nhiên xuất hiện, lao về phía xe bò.
Rất nhanh, hai gã gia đinh trên xe bò nhảy xuống, hai bên giao đấu với nhau, công phu của người bịt mặt hơn hẳn, nhanh chóng chiếm ưu thế, mỗi người một cước đá bay hai gã gia đinh, cùng lao về phía xe bò, đưa tay giật lấy bao tải.
Người đánh xe trước đó vẫn im lặng không lên tiếng bỗng nhiên không biết từ đâu rút ra một con dao, vung đao c.h.é.m tới, một người bịt mặt không kịp đề phòng, bị c.h.é.m vào cánh tay, sắc mặt trắng bệch, ôm cánh tay né sang một bên, sau đó một cước đá người đánh xe xuống xe bò, quay đầu huýt sáo với đồng bọn.
Người bịt mặt còn lại vác bao tải lên vai, cùng người kia nhanh chóng biến mất trong màn đêm.
Hai gã gia đinh Nghiêm phủ bò dậy từ dưới đất, đã không thấy bóng dáng người đâu, hai người cũng không quan tâm đến người đánh xe kia, quay đầu chạy về Nghiêm phủ bẩm báo.
Nghiêm Cảnh Tri nghe được tin tức, nhìn Mặc Văn: “Xác định người đã chết?”
Tay Mặc Văn giấu trong tay áo siết chặt, gật đầu: “Xác định đã chết.”
Nghiêm Cảnh Tri gật đầu: “Vậy thì không sao.”
Lại dặn dò: “Nhưng vẫn phải truy đuổi, xem thử rốt cuộc là kẻ nào to gan như vậy, dám giám sát đến tận đầu ta.”
Mặc Văn hỏi, “Đại nhân, nghe nói hai người kia võ công không yếu, nếu bọn họ không chịu được, thì phải làm sao ạ?”
Ánh mắt Nghiêm Cảnh Tri hung dữ: “Giết. Bất kể thế nào, không thể để bọn họ sống sót rời khỏi Huy Châu.”
Sắc mặt Mặc Văn nghiêm nghị, chắp tay ra khỏi cửa.
---
Hai người bịt mặt khiêng bao tải bay qua mái nhà, cuối cùng đến Thuận Lai khách sạn ở phía đông thành, trèo tường, trực tiếp từ sân sau lên tầng ba, đến trước cửa một căn phòng, khẽ gõ cửa.
Cửa phòng mở ra từ bên trong, một người vừa ngáp vừa đi ra: “Sao giờ này mới về?”
Sau đó ngửi thấy mùi m.á.u tanh, khịt mũi, lập tức nghiêm túc lại: “Ai bị thương rồi?”
“Ê, ngươi đang khiêng cái gì vậy?”
Một người khiêng bao tải vào phòng, “Bớt nói nhảm, mau đi tìm đại phu, chờ cứu mạng kìa.”
---
“Cốc cốc cốc.”
“Mở cửa, mở cửa!”
Cửa lớn Nghiêm phủ bị gõ ầm ầm.
“Ai đó, nửa đêm nửa hôm, dám ở ngoài phủ Tri phủ đại nhân gào thét, quấy rầy Tri phủ đại nhân nghỉ ngơi, để ngươi ăn không hết đâu.” Gã sai vặt trông cửa vừa mắng vừa mở cửa.
Nhưng vừa nhìn thấy đám người cầm đuốc sáng rực bên ngoài, lập tức sợ hết hồn, thái độ lập tức trở nên cung kính: “Không biết vị quý nhân này là?”
“Để ai ăn không hết?” Nhàn Vân tiến lên đạp một cước: “Thân vương điện hạ cùng với muội muội của phu nhân nhà ngươi, nhị cô nương Diệp gia giá đáo, còn không mau đi bẩm báo.”
Diệp Mạt Sơ vẫn còn đang bệnh, cho dù gắng gượng chống đỡ, Úc Thừa Uyên cũng hết lòng chăm sóc, nhưng rốt cuộc vẫn không chịu nổi, trên đường lại nôn ra mấy lần, bất đắc dĩ phải dừng lại nghỉ ngơi.
Cả đường vội vàng, đến thành Huy Châu thì trời đã tối, cổng thành đã đóng.
Thường Lâm cầm tín bài đi gọi cửa, vậy mà một tên lính canh cổng thành Huy Châu nho nhỏ lại trăm phương ngàn kế cản trở, trước tiên lấy cớ gần đây nạn giặc cỏ hoành hành mà tra hỏi rất lâu, sau lại lấy cớ cấp trên có lệnh ban đêm không được tùy ý cho người ra vào, rồi lại nói sợ một đoàn người là giặc cỏ giả mạo Thân vương nên không dám tùy tiện mở cổng thành, tóm lại, chính là lấy đủ loại lý do để từ chối mở cửa.
Thường Lâm và Nhàn Vân thay phiên nhau, mấy lần giao thiệp đều không có kết quả.
Diệp Mạt Sơ kinh ngạc trước sự cả gan của tên lính canh, ngay cả Thân vương cũng dám ngăn cản, nhưng Úc Thừa Uyên lại nhận ra một tia khác thường.
Hắn hạ lệnh b.ắ.n tên, Thường Lâm mang theo các hộ vệ đồng loạt giương cung lắp tên nhắm vào binh lính trên tường thành, thấy một đoàn người thật sự làm thật, cổng thành mới chậm rãi mở ra.
Vào thành, Thường Lâm gọi một tên lính canh dẫn đường, một đoàn người thẳng tiến đến Nghiêm phủ.
Nào ngờ, cửa phủ Nghiêm tri phủ, vậy lại cũng giống cửa thành Huy Châu, gõ hồi lâu mới có người đáp lời.
Nhàn Vân một cước đá bay tên gia đinh ra mở cửa, tên gia đinh lăn một vòng rồi bò dậy, cũng không dám lên tiếng, dò dò nhìn Nhàn Vân phía sau, sau đó gật đầu khom lưng đáp vâng, quay người chạy vào trong bẩm báo.