Nghiêm lão phu nhân bước lên một bước, trước khi mở lời, nhìn Xuân Chi, giọng điệu thiếu kiên nhẫn: “Ngươi ra ngoài trước đi.”
Biết cô nương nhà mình đã hoàn toàn hết hy vọng với Nghiêm phủ, Xuân Chi cũng lười phải giả vờ như ngày thường, thấy Nghiêm lão phu nhân dám vượt qua Diệp Thanh Ngô mà ra lệnh cho mình, nàng trợn mắt, coi như không nghe thấy, không thèm để ý.
Nghiêm lão phu nhân càng tức giận, nhìn Diệp Thanh Ngô, giọng điệu vẫn như cũ, mang theo chút ra lệnh: “Bảo nha đầu này lui xuống.”
Diệp Thanh Ngô không chiều theo ý bà ta, vẫn ngồi yên: “Xuân Chi từ nhỏ đã ở bên cạnh ta, ở đây không có lời nào mà nó không thể nghe.”
Nghiêm lão phu nhân bị bác bỏ trước mặt, lửa giận trong lòng bốc lên, gậy gõ xuống đất, định mở miệng mắng.
Nghiêm Cảnh Tri chỉ vào đám đồ lộn xộn trên đất, nhỏ giọng nhắc nhở: “Mẫu thân, đây là do hôm qua Thục Đình dẫn người đến gây sự, Thanh Ngô trong lòng có tức giận cũng là chuyện thường tình.”
Nghiêm lão phu nhân vừa vào cửa đã nhìn thấy, lúc này nhìn lại, chỉ cảm thấy phiền lòng.
Im lặng một lát, bà ta hòa hoãn giọng điệu: “Thanh Ngô à, con bảo nha đầu lui xuống, mẫu thân có vài lời muốn nói riêng với con, không tiện để người ngoài nghe thấy.”
Diệp Thanh Ngô thần sắc nhàn nhạt: “Con đã nói rồi, ở đây, Xuân Chi không phải người ngoài, Nghiêm lão phu nhân có gì cứ nói thẳng.”
Nghe Diệp Thanh Ngô ngay cả “mẫu thân” cũng không gọi, Nghiêm lão phu nhân và Nghiêm Thục Đình liếc nhìn nhau, trong lòng đều tức không nhẹ.
Hai người thầm mắng trong lòng, Diệp Thanh Ngô này ỷ vào việc muội muội leo lên được hoàng tộc, liền lên mặt với họ.
Tuy rằng muội muội nàng đã đính hôn với Thân vương, nhưng Thành An hầu vẫn là Thành An hầu đó, có một người cha như vậy, trước kia nàng là khuê nữ mà hôn sự đã khó khăn, bây giờ nếu thật sự hòa ly, sau này có xách đèn lồng cũng không tìm được hôn sự tốt như Nghiêm gia.
Lúc này giả vờ ra vẻ, lấy chuyện hòa ly ra uy hiếp, ép họ đến trước mặt nàng cúi đầu, cũng đâu phải thật sự muốn hòa ly, chẳng qua là muốn nắm thóp họ thôi.
Ngày tháng sau này ở Nghiêm gia của nàng còn dài, cứ chờ xem.
Phùng Thanh Uyển đứng sau Nghiêm lão phu nhân, len lén ngẩng đầu đánh giá Diệp Thanh Ngô, trong lòng thầm vui.
Diệp Thanh Ngô trước kia ở trước mặt lão phu nhân luôn cung kính như vậy, bây giờ lại giở trò, vênh váo trước mặt lão phu nhân. Làm vậy chẳng khác nào không biết điều, giẫm đạp lên mặt mũi lão phu nhân trước mặt mọi người, khiến quan hệ mẹ chồng nàng dâu hoàn toàn rạn nứt.
Ai mà không biết, Nghiêm Cảnh Tri là người chí hiếu, như vậy, Diệp Thanh Ngô e là đã mất lòng Nghiêm Cảnh Tri hoàn toàn. Nàng ta lại chưa từng sinh con cho Nghiêm gia, người phụ nữ này chẳng khác nào đang tự tìm đường chết.
Ba người phụ nữ đều có suy tính riêng.
Chỉ có Nghiêm Cảnh Tri, nhìn thấy vẻ mặt thờ ơ của Diệp Thanh Ngô, trong lòng lạnh đi nửa phần.
Hắn nhận ra, Thanh Ngô thật sự muốn hòa ly với hắn.
Thấy Nghiêm lão phu nhân vì một nha hoàn mà dây dưa mãi, Nghiêm Cảnh Tri biết, với tính cách của Nghiêm lão phu nhân, lại là thân phận mẹ chồng, muốn bà ta cúi đầu trước con dâu, e là không dễ dàng gì.
Hắn suy nghĩ một lát, quyết định tự mình mở lời trước.
Hắn buông tay đang đỡ Nghiêm lão phu nhân, bước lên hai bước, đến trước mặt Diệp Thanh Ngô, chắp tay thi lễ: “Thanh Ngô, hôm nay ta cùng mẫu thân đến đây, là để xin lỗi nàng, Nghiêm gia trước kia đã bạc đãi nàng, mong Thanh Ngô rộng lượng tha thứ.”
Nói xong, ánh mắt sắc bén nhìn Nghiêm Thục Đình và Phùng Thanh Uyển, ra hiệu cho họ mở lời trước Nghiêm lão phu nhân.
Hai người nhận được ánh mắt cảnh cáo, tuy trong lòng không cam tâm, nhưng tình thế bức bách, họ cũng đành phải bước lên hai bước, khom người hành lễ với Diệp Thanh Ngô.
“Thục Đình đã sai rồi, xin tẩu tẩu nể tình muội muội còn nhỏ tuổi, tha thứ cho sự vô lễ trước kia của muội muội.”
“Phu nhân, Thanh Uyển trước kia cũng có chỗ làm không đúng, xin phu nhân rộng lượng, đừng so đo với thiếp.”
Diệp Thanh Ngô đương nhiên biết mấy người này hùng hổ kéo đến là vì lý do gì, chẳng qua là biết được chuyện Mạt Nhi và Thân vương đính hôn, nên đến cúi đầu với nàng thôi.
Tiếc là, nàng không cần.
Nàng không để ý đến hai người giả tạo kia, ngẩng đầu nhìn người đàn ông cao lớn trước mặt, giọng điệu xa cách: “Nghiêm Cảnh Tri, ta chỉ hỏi một câu, vì sao lại là hôm nay đến nói những lời này với ta, mà không phải hôm qua?”
Nghiêm Cảnh Tri nghẹn lời, im lặng hồi lâu không nói nên lời.
Diệp Thanh Ngô chuyển ánh mắt, nhìn Nghiêm lão phu nhân và hai người kia: “Còn các người thì sao? Nếu không phải hôm nay, mà là hôm qua, Nghiêm Cảnh Tri bảo các người đến xin lỗi ta, các người có đến không?”
Ba người chột dạ, không dám nhìn nàng.
Diệp Thanh Ngô khẽ cười: “Được, nếu các người không muốn nói, vậy ta nói cho các người nghe.”
“Hôm qua, trong mắt các người, ta, Diệp Thanh Ngô vẫn là người muội muội bị từ hôn, cha không có quyền thế, không nơi nương tựa, là khuê nữ nhà thế gia sa sút, mặc kệ các người ức h.i.ế.p ta thế nào, ta cũng không thể làm gì các người.”
“Còn hôm nay, ta, Diệp Thanh Ngô có muội muội là vị hôn thê của Thân vương làm chỗ dựa, nên các người sợ rồi, sợ ta mách lẻo với muội muội, sợ muội muội sẽ dẫn Thân vương đến đòi lại công bằng cho ta, nên mới hạ mình đến xin lỗi ta, người mà các người vốn không coi ra gì.”
“Nhưng các người tự hỏi lòng mình xem, các người thật sự cho rằng mình sai sao?” Ánh mắt Diệp Thanh Ngô lướt qua khuôn mặt ba người phụ nữ trên mặt đất, không ai dám nhìn nàng.