Hạ Anh chỉ vào chỗ trang sức trên bàn, phẫn nộ nói: “Bộ trâm cài đầu bằng vàng bạc, ngọc trai mà đại tiểu thư yêu thích nhất, giờ chỉ còn lại chiếc trâm cài hình cây này thôi. Đại tiểu thư lo lắng số trang sức còn lại cũng không giữ được, nên mới mượn danh nghĩa tặng quà sinh thần cho người, sai nô tỳ mang tất cả những thứ quý giá này đến đây.”
Trong lòng Diệp Mạt Sơ trào dâng lửa giận, nàng vỗ bàn một cái, nói: “Quá đáng!”
Nàng đã cảm thấy kỳ lạ, chỉ là một dịp sinh thần, tại sao tỷ tỷ lại tặng cho nàng nhiều trang sức quý giá như vậy, hóa ra là vì lý do này.
Thu Sương cũng tức giận không thôi, muốn mắng chửi vài câu, nhưng thân là nha hoàn, nàng không tiện nói năng bất kính với mẹ chồng của đại tiểu thư, chỉ có thể nhẹ nhàng vuốt ve lưng tiểu thư nhà mình, an ủi trong im lặng.
Hạ Anh đi đến bên bàn, lấy hết số trang sức trong hộp gỗ đàn hương chạm khắc hoa văn ra, mở ngăn bí mật bên dưới, lấy ra một xấp địa khế, đưa cho Diệp Mạt Sơ: “Đây là cửa hàng, nhà cửa, ruộng vườn của đại tiểu thư ở kinh thành, đại tiểu thư nói muốn nhị tiểu thư tạm thời giữ hộ người.”
Trước đây nàng vẫn luôn khó xử, không biết phải nói với nhị tiểu thư về chuyện địa khế như thế nào để nhị tiểu thư không nghi ngờ, không ngờ nhị tiểu thư lại tinh ý, chỉ cần nhìn qua trang sức đã đoán ra được manh mối.
Diệp Mạt Sơ nắm chặt xấp địa khế, sắc mặt căng thẳng, truy hỏi: “Vậy đại cô gia thì sao? Tỷ tỷ là thê tử được hắn cưới hỏi đàng hoàng, hắn lại nhẫn tâm nhìn tỷ tỷ bị ức h.i.ế.p như vậy?”
Nói đến đây, nước mắt Hạ Anh lại tuôn rơi: “Lão thái thái Nghiêm gia lấy cớ đại tiểu thư nhiều năm không có con, mượn danh nghĩa khai chi tán diệp cho Nghiêm gia, trước sau đã nạp cho cô gia năm phòng thiếp thất.”
Diệp Mạt Sơ nhíu mày: “Năm phòng?”
Hạ Anh gật đầu đáp: “Đúng vậy, năm phòng. Bốn phòng trước kia cũng tạm được, dung mạo tính tình không ai sánh bằng đại tiểu thư, đại cô gia vẫn đối xử với đại tiểu thư rất đúng mực, còn đặc biệt đến xin lỗi đại tiểu thư, nói rằng nạp những thiếp thất đó chỉ là vì muốn có con nối dõi, còn nói sau khi những thiếp thất đó sinh con, sẽ đưa hết đến cho đại tiểu thư nuôi dưỡng.”
“Nhưng sau đó, một người em họ xa của đại cô gia đến tá túc, từ đó về sau, tâm tư của đại cô gia không còn đặt trên người đại tiểu thư nữa.”
“Sau đó, vị biểu tiểu thư kia đột nhiên có thai, đó là đứa con đầu lòng của đại cô gia, lão thái thái Nghiêm gia vui mừng khôn xiết, lập tức quyết định đưa vị biểu tiểu thư kia vào cửa làm quý thiếp, từ đó về sau, cô gia gần như đêm nào cũng ở trong phòng quý thiếp kia.”
Diệp Mạt Sơ tức giận đến run cả người, nghiến răng mắng: “Vô sỉ, ti tiện, thật không biết xấu hổ.”
Tỷ tỷ là người kiêu ngạo như vậy, lại phải chịu ấm ức thế này, trong lòng chắc hẳn rất tủi thân.
Nghĩ đến đây, Diệp Mạt Sơ đau lòng không thôi, khóe mắt lập tức đỏ hoe, nghẹn ngào hỏi: “Lúc đó tỷ tỷ, có tức giận lắm không?”
Hạ Anh thở dài một tiếng: “Đại tiểu thư lúc đó không chịu, còn đề cập đến chuyện hòa ly, nhưng lão thái thái Nghiêm gia nói, đại tiểu thư không có con, phạm vào thất xuất, nếu muốn rời đi cũng chỉ có thể bị hưu, không thể hòa ly.”
Diệp Mạt Sơ lạnh lùng nói: “Bà ta nói bậy, theo luật lệ Đại Thịnh, ‘vô tử’ là chỉ ‘thê tử năm mươi tuổi trở lên mà không có con’, tỷ tỷ mới ngoài hai mươi, sao có thể nói là ‘vô tử’.”
Hạ Anh gật đầu: “Đại tiểu thư lúc đó cũng nói như vậy, nhưng lão thái thái Nghiêm gia nói Hầu gia chúng ta…, đại tiểu thư mất hết mặt mũi, không thể phản bác được nữa, cũng hoàn toàn hết hy vọng với Nghiêm gia.”
“Đại tiểu thư còn nói, cho dù có hòa ly, trở về Hầu phủ, thì cuộc sống cũng chẳng khá hơn là bao, chi bằng cứ mặc kệ bọn họ muốn làm gì thì làm.”
Lời nói của Hạ Anh tuy có chút úp mở, nhưng Diệp Mạt Sơ đã đoán được, những lời lão thái thái Nghiêm nói, chắc chắn không phải là lời hay ý đẹp gì.
Ông nội của Diệp Mạt Sơ, lão Thành An Hầu Diệp Lân, võ nghệ cao cường, mưu lược hơn người, dựa vào chiến công hiển hách mà được phong tước, lại càng được tiên đế tin tưởng vì công lao cứu giá.
Nhiều năm trước, lão Thành An Hầu Diệp Lân qua đời, cha của Diệp Mạt Sơ, Thành An Hầu Diệp Vinh hiện giờ, dựa vào ân huệ của tổ tiên mà thừa kế tước vị.
Tuy rằng Diệp Vinh cũng sử dụng binh khí rất giỏi, nhưng lại là người đầu óc đơn giản, ngạo mạn tự đại. Dựa vào danh tiếng của lão Thành An Hầu, hắn ta có được hai cơ hội dẫn binh đánh giặc, nhưng không những không lập được công danh mà còn do hành động hấp tấp, dẫn đến thất bại liên tiếp.
Tiên đế niệm tình lão Thành An Hầu hai lần liều mình cứu giá, chỉ cách chức Diệp Vinh, không tước đoạt tước vị.
Tước vị của Diệp Vinh tuy được bảo toàn, nhưng lời tiên đế trách mắng Diệp Vinh là “đồ vô dụng” trong thư phòng, không biết bằng cách nào lại truyền ra ngoài cung.
Sau đó, cho dù là quan to quý tộc hay thường dân bá tánh, hễ nhắc đến Thành An Hầu Diệp Vinh, đều chỉ có những lời chê bai.
Thậm chí còn có lời đồn rằng, tước vị Phủ Thành An Hầu, e là không giữ được nữa.