Trường đại học công lập của Công quốc.
Lâm Vũ từ nhà vệ sinh bước ra, cúi xuống nhìn ống quần ướt đẫm tỏa ra mùi hôi khó chịu, nhíu mày.
Vừa nãy, khi đang ở nhà vệ sinh, một nam sinh lớp quý tộc tóc vàng cố ý tiểu lên chân cậu.
Lâm Vũ theo phản xạ lùi lại, nhưng tên tóc vàng không hề xin lỗi mà còn cười nhạo: “Ôi, ngại quá, lỡ làm cậu bị bẩn rồi.”
Như thế, Lâm Vũ chẳng biết nói gì thêm.
Cậu mở vòi nước, rửa sạch giày và ống quần, rồi lấy từ túi ra một viên kẹo sữa, ngậm vào miệng, sau đó quay về lớp học.
Mùa xuân ở Công quốc có khí hậu dễ chịu, buổi chiều cơn gió thoảng qua gương mặt ấm áp, dễ làm người ta thấy mệt mỏi.
Còn một tiết học cuối cùng, học xong là hết ngày.
Lâm Vũ thở dài một hơi, cúi đầu, bước vào lớp từ cửa sau, cố gắng giữ mình thật nhỏ bé để không ai chú ý.
Dù vậy, rắc rối vẫn tự tìm đến cậu.
Bàn học của cậu đầy dấu chân và trong ngăn kéo nhét đầy rác bẩn, cứ hễ cậu rời chỗ một lúc là chúng lại xuất hiện.
Đã bao lần rồi... Lâm Vũ chẳng buồn đếm nữa.
Cậu ngẩng lên, nhìn một vòng khắp phòng học rộng lớn, mọi người đang vui vẻ trò chuyện, hành xử tự nhiên, như thể chuyện đó chẳng hề liên quan đến họ.
Lâm Vũ khẽ cắn môi dưới.
Ghế ngồi thì được chạm khắc tỉ mỉ, khung cửa sổ trang trí hoa văn đẹp mắt, trên bục giảng còn có tượng ngọc bích. Các bạn cùng lớp toàn là con nhà giàu, một chiếc đồng hồ trong phòng cũng đủ để Lâm Vũ chi trả cho cả năm ăn uống.
Còn Lâm Vũ, chỉ mặc áo sơ mi rẻ tiền, giày cũ ngả vàng, kiểu tóc lỗi thời, đeo đôi kính dày cộp, trông chẳng ăn nhập gì với không gian xung quanh.
Sự hiện diện của cậu trong lớp quý tộc này như làm giảm đi vẻ cao quý của cả lớp.
“Mỗi lần đi ngang qua cậu, tôi đều ngửi thấy mùi hôi.”
Một người vòng tay qua cổ Lâm Vũ, giọng đầy chế nhạo, “Chuyện gì đây, chẳng lẽ cậu ra ngoài nhặt rác rồi đem về lớp, tan học lại lấy ra đi bán?”
Lâm Vũ gạt tay người đó ra, quay lại đối diện với ánh mắt tên tóc vàng lúc nãy trong nhà vệ sinh, trong mắt lóe lên chút lạnh lùng rồi biến mất.
Lúc này, các bạn ngồi hàng phía trước nghe tiếng động, đều quay đầu nhìn về phía Lâm Vũ.
Những ánh mắt đầy hiếu kỳ dán lên người cậu, như thiêu đốt lòng tự trọng của cậu.
“Tôi không biết,” Lâm Vũ trả lời, giọng bình thản, “Không phải tôi làm.”
“Nếu không phải cậu thì là tôi chắc?” Tên tóc vàng không ngờ Lâm Vũ lại phản kháng, hắn đá đổ bàn của Lâm Vũ. Tiếng “rầm” vang lên, chai nhựa và túi rác từ ngăn kéo rơi vãi ra đầy đất.
“Mẹ nó, tự nhìn đi, đây là thứ gì!”
Nước bẩn từ túi rác chảy ra, loang dần trên sàn gạch sạch sẽ, tỏa ra mùi hôi khó chịu.
Có người bịt mũi, khẽ thì thầm: “Tôi biết ngay, quyết định cho dân thường vào lớp quý tộc này là sai.”
“Đỗ vào thì cũng được, nhưng lại mang theo thói quen xấu như vậy.”
“Hình như đây chẳng phải lần đầu cậu ta nhặt rác ngoài đường đem vào.”
“Thật kinh tởm...”
Lâm Vũ làm như không nghe thấy gì.
Cậu cúi người, nhặt chiếc cặp nằm lẫn trong đống rác và chai nhựa, rồi bước tới một chỗ ngồi khác, ngồi xuống.
“Cậu còn không mau đi tìm cây lau nhà mà dọn dẹp chỗ này đi?” Tên tóc vàng thấy Lâm Vũ phớt lờ mình, hét lớn.
“Cái bàn không phải tôi làm đổ, rác rưởi cũng không phải tôi để vào.”
Lâm Vũ nhìn vào chiếc cặp dính vệt dầu loang, lòng chìm xuống, “Muốn dọn sạch thì tự cậu dọn, chẳng liên quan gì đến tôi.”
“Mày dám thách thức à? Hôm nay tao không dạy cho mày một bài học thì chắc mày tưởng lớp này là của mày đấy!” Tên tóc vàng túm cổ áo Lâm Vũ, giơ nắm đấm định đánh vào mặt cậu.
“Đang làm gì đấy?”
Giọng nói vang lên trong trẻo, lạnh lùng, có sức ép khiến tên tóc vàng lập tức dừng lại.
Lâm Vũ quay đầu, nhìn về phía người vừa tới.
Người đó mặc đồ thể thao, tay cầm quả bóng rổ. Tóc nâu có chút mồ hôi, gương mặt trắng trẻo ửng đỏ sau khi vận động, ngực vẫn phập phồng, hơi thở gấp gáp.
Đôi mắt dài và hẹp, đuôi mắt hơi hất lên, toát ra chút lười biếng pha chút ngạo mạn. Tuy vậy, vẻ ngoài lại tươi sáng, dễ gần, không khiến ai phải đề phòng. Cao khoảng 1m85, dáng vẻ tỏa ra khí thế đặc trưng của một Alpha.
Lâm Vũ nhận ra người này, Kỳ Yến – con trai của Đại Tư Điền, người nắm giữ quyền lực kinh tế của Công quốc, cũng là lớp trưởng lớp quý tộc kiêu ngạo và khó hiểu.
“Chuyện này không phải lỗi của tôi.” Tên tóc vàng buông tay, đẩy mạnh Lâm Vũ khiến cậu suýt ngã khỏi ghế, phải vịn bàn mới đứng vững được, trông rất chật vật.
Tên tóc vàng nói tiếp: “Tên này nhặt rác ngoài đường rồi mang vào lớp, làm cả phòng học nồng nặc mùi hôi. Anh nhìn mà xem, rác rưởi vứt bừa bãi đầy đất là do cậu ta mang vào.”
“À?” Kỳ Yến thả bóng rổ xuống đất rồi đón lấy. Có vẻ ngửi thấy mùi hôi, anh nhăn mũi, nhìn qua đống chai rỗng và túi rác dưới chân Lâm Vũ.
“Còn mười phút nữa là vào tiết,” Kỳ Yến ôm quả bóng, lùi vài bước để tránh rác làm bẩn bóng, “Hai người dọn cho sạch trong vòng năm phút.”
“Lớp trưởng, tại sao chứ, đây là do Lâm Vũ làm mà…”
“Đừng bắt tôi phải nhắc lại.” Kỳ Yến ngắt lời, nói chậm rãi từng chữ, nhưng ánh mắt lại đầy vẻ không kiên nhẫn. Khi ánh mắt rời khỏi tên tóc vàng, nó lướt qua người Lâm Vũ.
Sau đó, anh nhanh chóng quay đi, bước về chỗ ngồi của mình.
Lâm Vũ đứng yên tại chỗ, chưa kịp động đậy.
Nếu cậu không nhầm, ánh mắt vừa rồi của Kỳ Yến tràn ngập khinh bỉ. Giống như cậu là một thứ rác rưởi, ánh mắt nhìn cậu lâu thêm một giây thôi cũng là sự sỉ nhục.
Tên tóc vàng tuy bực bội, nhưng không dám lớn tiếng trước mặt Kỳ Yến, nhất là sau khi đã bị cảnh cáo.
Hắn hung hăng trừng mắt nhìn Lâm Vũ, chửi: “Còn đứng đấy làm gì? Quét dọn đi! Đúng là đen đủi mà.”
Lâm Vũ đẩy gọng kính, đứng dậy khỏi chỗ ngồi rồi lấy cây chổi.
Không ai muốn đắc tội với Kỳ Yến, và Lâm Vũ cũng không ngoại lệ.
Cậu lặng lẽ nhặt từng chai nhựa và rác trên sàn, bỏ vào thùng rác.
Khuôn mặt gầy gò khuất sau gọng kính, mái tóc che đi vẻ mặt, không lộ ra bất kỳ cảm xúc nào.
Đám bạn học đã thôi nhìn, những lời bàn tán cũng im bặt sau khi Kỳ Yến bước vào.
Thế nhưng, sự khinh miệt từ sâu thẳm trong lòng mọi người dành cho Lâm Vũ thì không vì thế mà mất đi.
Đây là Trường đại học công lập của Công quốc, nơi hội tụ hầu hết con cháu quý tộc và các đại thần, ngoại trừ con cái của quốc vương.
Để đào tạo tốt hơn thế hệ quý tộc kế cận, trường mở một lớp đặc biệt dành cho họ với những điều kiện và tài nguyên giáo dục ưu việt.
Sự thành lập của lớp quý tộc đã gây nên bất mãn trong giới bình dân.
Để xoa dịu họ, trường tổ chức một kỳ thi đặc biệt, cho phép mười học sinh bình dân xuất sắc vào lớp này, trở thành đối tượng được đào tạo trọng điểm.
Kỳ thi này rất khó, vốn không có ý định để bất kỳ ai trong giới bình dân vượt qua.
Nhưng Lâm Vũ lại xuất sắc đạt điểm tối đa, không cho hội đồng chấm thi một cơ hội nào để hạ điểm của cậu xuống dưới mức đạt chuẩn.
Vậy nên, Lâm Vũ trở thành người duy nhất từ giới bình dân bước vào lớp này, cũng là người bị toàn bộ các thành viên quý tộc khinh miệt.