Nghe anh lèo lái từ cháy nhà đi ăn cướp, dùng quyền dùng tiền mua bán thành cầu hôn, Hứa Tứ Nguyệt càng xác định, Cố Tuyết Trầm thực sự đã thay đổi rồi.
Lúc trước cô hẹn hò với anh, trong ba tháng đó Cố Tuyết Trầm cũng từng nhắc đến chuyện này.
Khi đó là cuối tuần, Cố đại học bá hiếm khi rảnh rỗi đưa cô đi dạo phố, nhưng lúc ấy cô đã nắm được con mồi trong tay, trong lòng dần nổi lên ý niệm chia tay.
Vậy nên cô cũng không giả bộ giản dị đi mua ZARA nữa, mà cố ý đưa anh đến trung tâm thương mại cô thường hay lui tới, một cái ô cũng có giá lên đến năm chữ số.
Cố Tuyết Trầm ở bên cạnh cô thực an tĩnh, trầm mặc nhìn những thứ đồ giá cao không với tới đó.
Cô không được hài lòng với loại phản ứng này cho lắm, bình thường mà nói, cho dù không cảm thấy tự thẹn trong lòng, cũng nên ý thức được sự chênh lệch kinh tế chứ, rồi sau đó anh sẽ cảm thấy áp lực quá lớn mà chủ động chia tay, càng tốt, càng bớt việc, sao cuối cùng lại không như lẽ thường.
Không đạt được mục đích, cô có chút thất vọng, cũng không còn tâm tình đi dạo, cuối cùng lúc ra khỏi trung tâm thương mại gặp một màn cầu hôn xa hoa, nhẫn kim cương trứng bồ câu lóe mù mắt, khiến cô không thể không nhìn thêm vài lần.
Cố Tuyết Trầm vẫn luôn không nói gì đột nhiên mở miệng, nhỏ giọng hỏi cô: “Em thích sao?”
“Cái gì?”
“Cái nhẫn kia.”
Cô thuận miệng trả lời: “Anh hỏi xem ở đây có người phụ nữ nào không thích chứ.”
Xung quanh rất loạn, đâu đâu cũng là tiếng hét chói tai, khinh khí cầu lên đến đỉnh liền nổ tung, từng dải lụa rực rỡ cùng những tán lá vàng rơi xuống.
Cố Tuyết Trầm đứng giữa cơn mưa sắc màu sặc sỡ này, làn mi mỏng rũ xuống, trịnh trọng hỏi cô: “Nếu cầu hôn em bằng chiếc nhẫn như thế, em sẽ đồng ý sao?”
Hắn móc tim móc phổi hỏi cô, nhưng một khắc kia cô chỉ thấy hoang đường và buồn cười.
Chẳng qua mới hẹn hò một thời gian ngắn thôi, vậy mà anh hỏi nghiêm túc đến đáng sợ, lại nói anh nghèo như thế, đừng nói trứng bồ câu, chỉ một cara bình thường cũng không biết phải tích cóp bao lâu.
Chuyện "cầu hôn" khi đó anh nói một cách trân trọng bao nhiêu, lại bị cô khinh thường giẫm đạp.
Bây giờ anh có được cái năng lực này, hai chữ "cầu hôn" liền biến thành vũ khí, như một thanh đao đâm vào cô.
Làm bậy.
Đúng là làm bậy mà.
Cố Tuyết Trầm cố chấp muốn cưới cô như vậy, nhất định là vì muốn báo thù.
Hứa Tứ Nguyệt tưởng tượng ra đủ loại tình cảnh thê thảm sau khi kết hôn, không nhịn được rùng mình, kịch liệt từ chối: “Anh hận tôi như thế, cứ trực tiếp giết tôi luôn cũng được, nếu anh nhiều tiền không có chỗ tiêu, vậy không bằng mua hung giết người luôn đi.”
Cố Tuyết Trầm hờ hững hỏi: “Sau đó bà ngoại cô cũng chết theo cô, tôi thì phải vào tù, thành quỷ cũng phải cõng trên lưng hai mạng người hả?”
Hứa Tứ Nguyệt bị anh làm cho nghẹn đến không thở nổi.
Từ khi nào mà mồm miệng anh trở nên lợi hại như vậy, có thể mặt không biểu cảm mà châm chọc cô.
Hứa Tứ Nguyệt hít sâu, quyết định thay đổi kế sách.
Con người một khi bị ép vào đường cùng, mặt mũi cũng chẳng còn quan trọng nữa.
Cô vén lại mái tóc dài hơi loạn, để lộ sườn mặt kiều mỹ, hai mắt đẫm lệ mông lung cúi đầu, nhẹ giọng nói: “Tuyết Trầm, thật ra em cũng không phải không tim không phổi, bốn năm qua em vẫn luôn rất áy náy, cảm thấy đã nợ anh quá nhiều, cho nên --”
"Cho nên," Cố Tuyết Trầm lạnh giọng tiếp lời cô “Trước sau cô đã thay đổi bảy người bạn trai.”
Hứa Tứ Nguyệt lập tức im lặng, thầm mắng tục một câu.
Kỹ năng trào phúng của người này là 100/100 đấy à!
Không sai, là cô tự bịa chuyện, tự nói cho Lương Yên để cô ấy nghĩ cách truyền đến tai Cố Tuyết Trầm! Tổng cộng bảy người bạn trai, quốc tịch không ai giống ai, lãnh khốc yêu diễm kiểu nào cũng có, đến cả từng chi tiết yêu đương cũng mỗi người ngọt ngào một vẻ.
Trước kia cô lại đã làm một đống việc xấu, cho dù bây giờ giải thích cũng chẳng có ai tin.
Hứa Tứ Nguyệt hận không thể quay trở lại đập chết chính mình không dưng lại đi bịa chuyện nói dối.
Mềm cứng đều không được, cô không tiến được cũng không lùi được, dứt khoát đã tệ bạc thì tệ bạc đến cùng khiến anh tức giận, không chừng dưới cơn giận lại buông tha cho cô.
“... Đúng, bảy người thì sao nào? Liên quan gì đến Cố tổng à?”
“Từ đầu tôi đã lừa anh, anh cũng biết đúng không? Tôi với anh căn bản không phải vì tình cảm mà bắt đầu, không cần nói chia tay, cũng không thể tính là ngoại tình, bốn năm qua tôi còn áy náy đã là có lương tâm rồi.”
“Không gạt anh, trước khi tôi về nước vừa mới hẹn hò thêm người thứ tám, lần này là một em trai nhỏ da trắng xinh đẹp ngây thơ, hiện giờ tình cảm vô cùng nồng nhiệt, Cố tổng định hoành đao đoạt ái, kiên quyết chia rẽ bọn tôi sao?!”
Cô vừa nói xong, nhiệt độ phòng dường như bỗng nhiên giảm xuống âm độ, khí lạnh từ điều hòa cũng có vẻ tăng lên, cắt qua làn da cô.
Hơn nửa khuôn mặt Cố Tuyết Trầm bị bóng xám bao trùm, Hứa Tứ Nguyệt không nhìn rõ được phản ứng của anh, chỉ thấy khóe môi anh dưới ánh đèn lạnh lùng mím chặt, hàm dưới banh lại thành một đường sắc.
Vài giây sau, khi Hứa Tứ Nguyệt bị không khí đè nén làm cho lồng ngực phát đau, anh rốt cuộc khàn khàn nói: “Tôi cho cô thời gian đúng một ngày, 8 giờ tối ngày mai, tôi sẽ đến đón cô.”
Nói xong, Cố Tuyết Trầm cũng không ở lại, đi ngang qua cô, tiến về phía cửa lớn.
Lúc cánh tay hai người chạm vào nhau, Hứa Tứ Nguyệt hốt hoảng liếc qua đuôi mắt đỏ sậm của anh.
Cô đang muốn phản bác theo bản năng, di động bỗng nhiên rung lên, là Lương Yên gọi đến.
Cuộc điện thoại này là cọng rơm cứu mạng Hứa Tứ Nguyệt, nếu không cứ tiếp tục cãi nhau với Cố Tuyết Trầm, cô sẽ tạo ra một màn máu chảy đầu rơi mất.
Nghe điện thoại, Lương Yên vô cùng lo lắng hỏi: “Tứ Nguyệt, cậu đang ở đâu thế?”
Hứa Tứ Nguyệt khó chịu giả vờ như không có gì: “...Ở Trích Tinh Uyển ăn cơm.”
“Cậu bình tĩnh nghe tớ nói! Tớ vừa biết được, tối ngày mai ở trung tâm ca kịch tổ chức một buổi đấu giá trong đó có một bức di tác của mẹ cậu, chính là bức tranh mẹ cậu vẽ tặng cậu nhân ngày sinh nhật năm mười tuổi đó!”
Tim Hứa Tứ Nguyệt đập mãnh liệt, nắm chặt điện thoại: “Cậu xác định?!”
"Xác định, hiện tại tớ đang cầm bản giới thiệu tác phẩm trong tay đây, để tớ chụp ảnh gửi cậu, mau xem đi!" Lương Yên nói dồn dập, “Rốt cuộc là như thế nào vậy, không phải cậu nói trong nhà không có chuyện gì sao, vậy sao di tác quan trọng như thế lại xuất hiện ở hội đấu giá chứ?”
Hứa Tứ Nguyệt lập tức click mở WeChat Lương Yên vừa gửi, hình ảnh, quả nhiên là bức họa đã treo ở đầu giường cô nhiều năm.
Mùa hè năm ấy ở trấn nhỏ phía Bắc, cô tết tóc hai bím ngồi ở bóng cây rậm rạp trong viện, mẻ mỉm cười họa từng nét miêu tả cô, mấy tháng kế tiếp mẹ bị bệnh, không còn tỉnh lại nữa.
Bức họa vốn thuộc về cô lại cứ thế bị đem bán trong lặng lẽ.
Cô thậm chí có thể tưởng tượng được, Hứa Thừa đã cướp đoạt bức di tác còn sót lại của vợ đi chào hàng như thế nào, hiện giờ lại bị người mua tùy ý mang đi đấu giá!
Hứa Tứ Nguyệt tức giận đến mức đầu óc choáng váng, nói với Lương Yên: “Đưa thời gian địa điểm cụ thể của buổi đấu giá cho tớ đi.”
“Tớ đã hỏi thăm qua rồi, khởi đầu hai mươi vạn, cũng may là không cao, rất dễ lấy được.”
Trong thẻ Hứa Tứ Nguyệt giờ chỉ còn lại ba mươi mấy vạn cùng với một đống hàng xa xỉ lúc mua thì giá trên trời giờ thì chẳng còn được bao nhiêu.
Cô nhíu mày, chịu đựng xấu hổ nói “Tớ đưa cậu hai chiếc đồng hồ của tớ, cộng lại hẳn là được 50 vạn, cậu cho tớ mượn tiền gấp trước được không?”
Cô cần mang được bức họa về, giá khởi điểm là hai mươi vạn, hẳn sẽ không có người ác ý cạnh tranh, có khoảng một trăm vạn là đủ rồi.
Lương Yên sảng khoải trả lời “Cậu với tớ thì có gì mà phải ngại, cần tiền thì cứ nói với tớ, tớ đưa cho cậu.”
“Được, ngày mai tớ đi tìm cậu.”
Sau khi gọi điện xong, Hưa Tứ Nguyệt nhìn quanh bốn phía, Cố Tuyết Trầm đã sớm rời đi, chỉ có chóp mũi vẫn còn sót lại một chút lạnh lẽo trên người anh.
Cô đỡ ghế dựa ngồi xuống, không sức lực nằm bò trên bàn, người làm liền gõ cửa hỏi “Hứa tiểu thư, có thể mang đồ ăn lên chưa ạ?”
Hứa Tứ Nguyệt vẫn không nhúc nhích “Người đều đi cả rồi.”
Lúc ở trên máy bay cô không ăn gì, đói đến mức đau dạ dày, nhưng cô không có tiền, về sau cũng không thể là nữ vương tiêu tiền như nước nữa, cô chỉ xứng uống gió Tây Bắc thôi.
Người làm nói “Đồ ăn đã được Cố tổng gọi từ trước, cũng đã được thanh toán rồi.”
Hứa Tứ Nguyệt ngẩng đầu, không cần đến nửa giây đã nói “Mang lên! Mang lên luôn đi.”
Nhà hàng này phục vụ đồ Giang Chiết và món cay Tứ Xuyên, Hứa Tứ Nguyệt từ trước tới giờ thích cay muốn chết, trước kia lúc đến đây tiêu tiền, món cay Tứ Xuyên món nào cũng thử.
Có thể ăn cơm no nê ở đây cũng coi như là an ủi.
Hứa Tứ Nguyệt ngồi thẳng lưng, lộ ra khí chất đại tiểu thư, không thể hiện nửa điểm trống rỗng nào trước mặt người khác.
Nhưng chờ đến khi đồ ăn được mang lên, cô không thể chịu được nữa.
“Đây là cái gì vậy? Chua ngọt? Luộc? Đồ chay xào? Không có đồ cay sao?”
Người phục vụ tươi cười đáp “Đây là Cố tổng cố ý sắp xếp, đến muối cũng không bỏ vào ạ.”
Hứa Tứ Nguyệt ném đũa ngay tại chỗ.
Cố Tuyết Trầm biết rõ khẩu vị của cô, rõ ràng là cố ý đùa giỡn cô.
Hứa Tứ Nguyệt đứng dậy muốn đi, được hai bước lại dừng lại, khuất nhục cúi đầu, nhìn lại bụng mình đang kêu thành tiếng cùng dạ dày hơi co rút.
… Biết làm sao được, phải ưu tiên giải quyết xong cơn đói cái đã.
Cô tràn đầy tức giận quay lại chỗ ngồi, cầm bát cháo trắng lên, bỏ thêm vài miếng rau vào, căm giận ăn cho xong.
Cháo thanh đạm ấm áp đi xuống cổ họng, bất tri bất giác cơn đau cũng giảm bớt đi.
Hùng hùng hổ hổ ăn xong, Hứa Tứ Nguyệt lấy ra một hộp thuốc từ trong túi, đổ ra hai viên, nhắm mắt nuốt xuống, thuận tay lau sạch hơi nước dính trên lông mi.
Bên ngoài nhà hàng, bóng đêm trầm tối.
Vị trí nơi này tĩnh lặng, phía chân trời những áng mây lớn che lấp đi trăng và sao, chỉ còn hai hàng ánh sáng trắng ấm áp từ đèn đường hắt xuống, vầng sáng mỏng chiếu xuống, một chiếc Bentley màu đen ngừng ở ven đường.
Cố Tuyết Trầm ngồi ở trên ghế điều khiển nhắm hờ hai mắt, xuyên qua cửa kính, trầm mặc chăm chú nhìn về cửa lớn của nhà hàng.
Trong không gian chật chội tĩnh mịch, trợ lý Kiều Ngự lên tiếng báo cáo công việc.
“Cố tổng, ban tổ chức buổi đấu giá từ thiện đêm mai liên lạc cùng tôi, cảm ơn anh đã đồng ý tham gia, cố ý để lại vị trí giữa hàng đầu tiên, cũng sẽ bảo mật về hành trình của anh.”
“Anh đoán không sai, bức tranh kia có điểm mờ ám, nó bỗng dưng được thêm vào danh sách đấu giá tối nay, không biết chỉ là trùng hợp hay còn có mục đích khác.”
Cố Tuyết Trầm đã đoán đúng.
Kiều Ngự đầy tò mò, bức tranh này là từ Hứa gia tuồn ra ngoài, Cố tổng vẫn luôn để ý kĩ, hiện tại hắn nhớ lại cô gái nhỏ xinh đẹp trong bức tranh kia, tính ra hắn nhỏ hơn Cố tổng một tuổi, vốn dĩ định lớn gan tám chuyện vài câu, đúng lúc này điện thoại Cố Tuyết Trầm vang lên.
Anh nhìn thấy dãy số, trực tiếp cắt lời Kiều Ngự, ấn phím nghe.
Quản lý của nhà hàng nói với giọng lịch sự “Cố tổng, Hứa tiểu thư đã xuống lầu, mang theo hành lý Hứa tiên sinh để lại.”
Cố Tuyết không nói chuyện.
Tiếp đến là báo cáo tường tận “Cảm xúc của Hứa tiểu thư rất kém, nhưng vẫn ăn cháo cùng đồ ăn, nhìn qua sắc mặt có tốt hơn một chút, sau khi ăn, cô ấy uống hai viên thuốc, tôi không thấy rõ là thuốc gì.”
Nghe đến “thuốc”, Cố Tuyết Trầm nhíu mày, thấp giọng đáp lại “Ừm”.
Không lâu sau, cánh cửa xoay của nhà hàng chuyển động, Hứa Tứ Nguyệt kéo hành lý nặng nề đi ra ngoài, mái tóc dài của cô được buộc lên, để lộ chiếc cổ trắng ngần, vẻ mặt tức giận đứng bên đường gọi xe, môi đỏ khẽ hé mở, hẳn là đang mắng anh.
Trên phố gió rất lớn, cô chỉ mặc một chiếc váy mỏng, bị gió thổi trông hơi chật vật, nhưng vẫn đẹp đẽ bắt mắt như trước, ở trong đêm tối lại càng rực rỡ.
Cố Tuyết Trầm nhìn chằm chằm cô, ngón tay đặt trên tay lái vô thức dùng sức, khớp xương mảnh khảnh tái nhợt nhô lên.
Trên ghế phụ bên cạnh anh không có người, chỉ có một hộp trang sức đang mở.
Trong hộp là một chiếc nhẫn kim cương, một viên kim cương trứng bồ câu lộng lẫy.
Buổi chiều hôm đó, anh cúi đầu hỏi cô: “Nếu cầu hôn em bằng chiếc nhẫn như vậy, em sẽ đồng ý chứ?”
Trong mắt thiếu nữ lộ ra vẻ không cho là đúng cùng háo hức, cười hì hì có lệ nói “Nếu anh có thì em sẽ đồng ý.”
Cố Tuyết Trầm vì câu trả lời đó, đã vắt kiệt mọi thứ để có được chiếc nhẫn này, ngay cả khi trong thâm tâm anh vẫn luôn rõ ràng rằng, cô vẫn luôn lừa anh, cũng chưa từng thực sự thích anh.”