“Khương Mạn Mạn, cô làm gì vậy?”
Hách Phương Phương vừa kinh ngạc vừa xấu hổ, xương quai xanh trắng nõn của cô ta lộ ra một mảng lớn.
Khương Mạn Mạn đẩy người sang một bên, hùng hồn hỏi, tay vẫn giữ chặt miếng ngọc bội bình an:
“Cô nói tôi làm gì?
Trơ trẽn, đây là miếng ngọc bội bình an mẹ tôi để lại cho tôi, là vật đính ước giữa tôi và Tiêu Văn Hiên!”
Vừa rồi cô che trán, trên tay còn dính máu nên máu cũng dính vào miếng ngọc bội bình an màu xanh biếc.
Cô ngẩn người vì bỗng dưng cảm nhận được trong miếng ngọc bội bình an này lại có một không gian rộng tới cả trăm mét vuông?
Ngón tay vàng!
Không uổng công cô xuyên sách một chuyến.
Cất miếng ngọc bội bình an vào túi, Khương Mạn Mạn chỉ vào Tiêu Văn Hiên đang bò dậy.
“Không phải anh nói là đã mất rồi sao? Anh đúng là giỏi làm mất thật.”
“Buổi sáng mới giải trừ hôn ước, buổi chiều đã đưa vật đính ước của vị hôn thê cũ cho hôn thê mới.”
“Mất rồi mà lại đến tay vị hôn thê mới, trước kia anh là vị hôn phu của tôi, tôi nói gì anh cũng tin.”
“Bây giờ thì thế nào, tôi đúng là mù mắt mới coi trọng anh, đeo vật đính ước tôi đưa cho anh cho em gái tôi, còn lừa tôi là đã mất.”
“Mọi người hãy xem, người này có phải là mở to mắt nói dối không?”“
Vừa rồi là Khương Mạn Mạn mất mặt, bây giờ đến lượt hai người kia mất mặt.
Tiêu Văn Hiên không ngờ rằng, với chỉ số thông minh của cô ta mà lại có thể phản công.
Chẳng phải đáng lẽ nên khóc lóc chạy về sao?
Hách Phương Phương giữ chặt cổ áo, vẻ mặt như thể bị làm nhục:
“Chị, sao chị có thể kéo áo em trước mặt mọi người, hu hu hu~”
Tiêu Văn Hiên vừa thấy Hách Phương Phương khóc, lập tức đau lòng, nhìn Khương Mạn Mạn định trách móc.
Khương Mạn Mạn đá ánh ta một cái.
“Với loại người như anh, trước kia tôi bị mù mắt mới coi trọng.”
Nói xong cô liền bỏ đi.
Theo ký ức của nguyên chủ, tối nay mẹ kế của cô sẽ bán cô đi.
Sợ là đã giả vờ nhiều năm, chỉ chờ ngày này thôi!
Theo Khương Mạn Mạn thấy, hai mẹ con này chính là phường tiện nhân.
Khi cô trở về nhà họ Khương, Trương Thúy Phân liền ra đón.
“Mạn Mạn về rồi à! Mẹ nấu đậu phụ kho thịt mỡ, con mau vào ăn đi!”
Khương Mạn Mạn đánh giá bà ta, một người phụ nữ chưa đến bốn mươi, dáng người trước sau nở nang, khuôn mặt cũng được chăm sóc khá tốt.
Đáng tiếc trong mắt toàn là sự tinh ranh phá hỏng vẻ đẹp.
Khương Mạn Mạn nhìn khuôn mặt bà ta, đột nhiên xông lên ôm lấy, hai tay vòng ra sau lưng bà ta.
“Hu hu, Tiêu Văn Hiên nói giải trừ hôn ước với con, nói anh ta thích em gái Phương Phương, con buồn quá!”