Lúc đó mang về mười cân, chúng tôi đổi với hai đứa một hai con, ăn cho lạ miệng là được rồi. Lần trước con không biết đâu, một con cá muối nhà chúng tôi ăn hết veo trong một bữa. Nhà đông người thì khổ thế đấy, ăn bao nhiêu cũng không đủ.”
Dì Vương nói xong, Dì Lưu cũng nói:
“Đúng vậy, nhà nào cũng có nỗi khổ riêng.
Theo dì thì những người nhà nên chia nhà thì chia, cứ phải ở chung một mái nhà làm gì? Nếu ở riêng, một con cá muối bốn người nhà có thể ăn thêm hai bữa. Không chia nhà, một con cá muối lên bàn cũng không đủ chia.”
Dì Vương vừa nhổ lông vịt vừa thở dài.
“Ai nói không phải chứ? Cũng không phải không biết tính ông chồng tôi, ông ấy sẽ không chia nhà, ông ấy thích cả nhà ở chung với nhau cho vui. Theo tôi thì ở chung với nhau thì vui vẻ gì chứ? Đó là phiền phức.”
Khương Mạn Mạn nghĩ, thêm hai năm nữa là chia ruộng đến từng hộ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT