Đưa tiền cho cảnh sát trung niên nói:
“Đây là tiền của tôi, trên đó còn ghi tên tôi.”
Trong túi bà ta hình như còn một tờ nữa.
Bà kia lúc này hoảng hốt, bà ta chỉ muốn moi tiền chứ bà ta không trộm tiền!
Cảnh sát trẻ cũng ngây người, sao dì ba của anh lại đi trộm tiền?
Viết tên lên tờ phiếu sợ mất tiền là chuyện thường làm nên chuyện viết tên cũng không khiến người ta thấy lạ.
Cảnh sát trung niên nhận lấy tờ tiền cô đưa qua nhìn.
Lại nhìn tờ giấy chứng nhận phiếu quê cô đưa ra, quay sang nhìn người phụ nữ trung niên và cảnh sát trẻ.
Bà trung niên vội vàng xua tay.
“Tôi không có, tôi bị oan, tôi,”
Bà ta vừa nói vừa móc từ trong túi ra một tờ khác, kinh ngạc mở ra xem, trên đó đúng là có tên Khương Mạn Mạn.
“Đây, đây là chuyện gì? Tôi không trộm tiền!”
Khương Mạn Mạn khinh thường cười khẩy.
“Giáo dưỡng không tốt, tôi không nhường chỗ cho bà thì tôi đáng bị tù, đáng bị bắn, bà như vậy thì tính là gì? Đồng chí cảnh sát, tôi cho rằng loại ung nhọt của nhân dân như vậy nên trừ khử. Đáng bị tù, đáng bị bắn nhất, đồng chí thấy sao?”
Cô nhìn cảnh sát trung niên nói xong, lại nhìn cảnh sát trẻ nói:
“Sự bao che của đồng chí này, rất có thể họ là một băng nhóm. Đồng chí, tiêu chuẩn tuyển người của các anh có vẻ hơi thấp!
Vừa rồi còn nói để tôi đưa cho họ mười tệ là xong.
Bây giờ...”
“Bây giờ thế nào? Tôi không lấy thì là không lấy, cô đang vu oan cho tôi, tôi thà chết cũng không thừa nhận.”
“Bà không lấy, tiền tự mọc chân chạy vào túi bà à?”
Bà kia nghe Khương Mạn Mạn nói vậy, nhất thời câm nín, sau đó nói:
“Là cô hãm hại tôi, chính là cô, dù sao cũng không phải lỗi của tôi, tôi không lấy tiền của cô.”
Khương Mạn Mạn không nói nhảm với bà ta, hỏi cảnh sát trung niên.
“Đồng chí nói xem thế nào? Tôi sắp đến ga rồi, đồng chí phải nhanh chóng đưa cho tôi một giải pháp thỏa đáng!”
Cảnh sát trung niên nhìn tờ mười đồng trong túi bà kia móc ra, ghi tên Khương Mạn Mạn.
“Nhân chứng vật chứng đầy đủ, chúng tôi sẽ đưa ra cho cô một phương án xử lý thỏa đáng.”
Ông vừa nói vừa tự móc từ trong túi ra hai tờ đưa cho Khương Mạn Mạn:
“Hai tờ này của cô tôi phải dùng, hai tờ này đưa cho cô, sau đó cô phải theo tôi đến phòng cảnh vụ làm biên bản.”
“Được!”
Khương Mạn Mạn đồng ý ngay.
Cầm đồ của mình đi đến phòng cảnh vụ, cô gái bên cạnh có chút lo lắng nhìn cô.
“Đồng chí, có cần tôi đi làm chứng cho cô không?”
Khương Mạn Mạn không ngờ cô gái này lại nhiệt tình như vậy, cô lắc đầu nói lớn:
“Cảm ơn đồng chí, không cần đâu. Tôi không tin, thiên hạ này quạ nào cũng đen.”
Cảnh sát trung niên giật giật khóe miệng, liếc nhìn đồng chí trẻ mới đi làm được hai ngày.
Khương Mạn Mạn theo họ đi làm biên bản, nói đơn giản như sau.
“Tôi không hiểu, tại sao bà ta lại muốn ngồi lên đùi tôi, bây giờ nghĩ lại có lẽ là để tiện trộm tiền!”
“Tôi không có, tôi chỉ muốn moi tiền của cô, căn bản không trộm tiền của cô.”