Lục Kinh Yến bị hỏi đến ngây người.
Cô đơ người mấy giây rồi nhớ tới câu “mua rồi” mà Thịnh Tiện nói trong xe.
Cô đoạt lấy túi thuốc trong tay dì Tôn, ngay cả dép cũng không thay, xoay người chạt ra khỏi nhà.
“Ấy?” Dì Tôn còn không kịp nói câu gì, đã thấy cô chạy đi rõ xa rồi.
Ngoài cổng trống không, Lục Kinh Yến nhìn trái ngó phải một lượt, chẳng nhìn thấy chút bóng dáng nào của Thịnh Tiện.
Dì Tôn cũng chạy theo ra, “Cô Lục, cô đang tìm gì đó?”
“Không có gì.” Lục Kinh Yến rũ mắt xuống, tay ôm chặt túi thuốc chậm chạp đi vào trong nhà.
“Cô Lục, cô lại uống rượu hả?” Dì Tôn ngửi thấy mùi rượu trên người cô: “Cô uống rượu thì đừng uống thuốc vội, nếu buổi tối cô khó chịu quá, nhớ gọi tôi đấy, lát nữa tôi pha cho cô một cốc nước mật ong.”
Lục Kinh Yến chẳng nghe rõ dì Tôn nói gì cả, cô đáp một câu qua loa, một tay cầm túi một tay cầm thuốc đi lên trên lầu.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play