Hướng Hàn lắp bắp: "Anh, anh sao lại ở..." Lục Trạch mỉm cười, nói: "Kinh tế eo hẹp, chỉ thuê được một phòng." Nói xong anh trực tiếp đưa tay, kéo Hướng Hàn lên. 
Hướng Hàn nhất thời không kịp để phòng, vừa vặn ngã vào lòng anh, áo ngủ bị tuột, còn suýt nữa đè lên tay phải. Ánh mắt Lục Trạch dần trở nên sâu thẳm, hơi thở cũng nặng nề hơn một chút. Hướng Hàn ngẩng đầu lên, vừa vặn chạm phải ánh mắt anh, trong lòng lập tức thấy không ổn, lắp bắp nhắc nhở: "Em vẫn chưa khỏi hẳn đâu." 
Lục Trạch lật người đè cậu xuống, từ từ tiến gần, giọng khàn khàn: "Ngoan, anh sẽ nhẹ nhàng thôi." Hướng Hàn đầu óc trống rỗng, vội vàng tìm cớ: "Không được, em... em chưa chuẩn bị tâm lý."
 Lục Trạch không nói gì, từ từ áp môi mình lên môi cậu. Một nụ hôn kết thúc, hơi thở của cả hai đều trở nên nặng nề hơn nhiều, mặt Hướng Hàn đã đỏ đến tận mang tai.
 Lục Trạch cười khẽ một tiếng, lại ngậm lấy vành tai cậu, giọng mơ hồ nói: "Đừng sợ." Hướng Hàn đã choáng váng rồi, nghĩ đến lời Tiểu B nói, lại thấy đây chỉ là trò chơi, không có gì to tát, cứ coi như là làm một giấc mộng xuân vậy. Làm xong công tác tư tưởng, cậu liều lĩnh, nghiến răng, liều chết nói: "Được!"
 Sau đó cậu cố gắng lật người, đè lên người Lục Trạch. Lục Trạch nhìn cậu một lúc, sau đó cười khẽ: "Bảo bối, anh nghĩ em hiểu lầm rồi." Nói xong anh liền đè ngược lại, động tác nhanh nhẹn, giọng khàn khàn: "Em vẫn chưa khỏi hẳn, chuyện tốn sức như vậy, để anh làm là được rồi."
"Không, em không sợ mệt." 

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play