Còn nguyên chủ vì muốn ăn có quá khứ không thành, nhiều lần hãm hại Tôn Thư Á, cuối cùng bị Triệu Hàn Đông dụ dỗ nghiện ngập, ép đến phát điên tự sát. Hướng Hàn đọc xong tư liệu, trong lòng cũng chửi thề.
Theo cậu thấy Triệu Hàn Đông hoàn toàn là một thằng ngốc. Có lẽ từ nhỏ đến lớn bị Lục Trạch đè đầu cưỡi cổ quá nhiều lần, tâm lý vặn vẹo, lúc nào cũng muốn đối đầu với Lục Trạch.
Nhưng đối đầu thì đối đầu, có thể đối đầu trực diện không? Người ta không, cứ thích ra tay với người bên cạnh Lục Trạch, hoàn toàn là hành vi của kẻ tiểu nhân, đâu giống nhân vật chính ở điểm nào đâu chứ?
Hướng Hàn xuyên đến vào thời điểm không thích hợp, lúc này nguyên chủ đang uống đến choáng váng trong quán bar, bị Triệu Hàn Đông ôm hôn một cái, sau đó tình cờ bị Lục Trạch bắt gặp.
Phải nói rằng, điều này thật quá trùng hợp. Nguyên thân có lẽ uống hơi nhiều, Hướng Hàn xuyên vào, chỉ thấy đầu choáng váng, bên tai ồn ào. Nhận ra có người đi về phía mình, anh theo bản năng đoán là Lục Trạch.
Mặc dù ngược sáng không nhìn rõ mặt đối phương nhưng cảm giác áp bức lại rất rõ ràng.
"Cái này... Bây giờ tôi nên phản ứng thế nào?"
Hướng Hàn thường ở nhà, không giao tiếp nhiều với mọi người, thêm vào đó mới vừa xuyên vào, nhất thời có chút bối rối.
Hệ thống: "Theo cốt truyện thì nên chia tay."
Đại A: "Ăn năn hối cải, cầu xin tha thứ, cùng nhau khởi nghiệp, hướng tới hạnh phúc."
Tiểu B: "Điều này không đúng với cốt truyện rồi?
Ngài Hướng, ngài cứ theo sở thích của mình mà làm đi."
Hướng Hàn: "..." Cậu đã hiểu ra rồi, đến thời điểm quan trọng, ba tên này không đứa nào đáng tin cậy. Trong lúc đầu óc rối như tơ vò, Hướng Hàn cuối cùng quyết định, lấy bất biến ứng vạn biến, trước tiên giả vờ bình tĩnh.
Triệu Hàn Đông thấy Lục Trạch đi tới, trong mắt lộ ra một nụ cười khiêu khích, hừ nói: "Ô, không phải A Trạch sao? Vài ngày không gặp, thay đổi lớn thật, vừa rồi tôi nhất thời không dám nhận ra. Sao nào, không ngồi xuống uống vài ly à?"
"Không cần." Lục Trạch nhàn nhạt đáp lại, ánh mắt dừng trên người Hướng Hàn, thậm chí không nhìn Triệu Hàn Đông lấy một cái. Hướng Hàn đầu hơi choáng, ngược sáng, cố gắng muốn nhìn rõ dáng vẻ của Lục Trạch nhưng lại không nhìn rõ.
Nhưng trong mắt Lục Trạch, cậu lại có ánh mắt mơ màng và khiêu khích, đang khinh thường nhìn mình. Hướng Hàn rất đẹp trai, đôi mắt thậm chí có chút yêu mị, điều này Lục Trạch vẫn luôn biết. Lúc đầu khi đối phương tỏ tình, anh không chút do dự đồng ý, không phải không có lý do này.
Nhưng lúc này, dưới ánh đèn mờ ảo, anh lại thấy đối phương quyến rũ hơn trước vài phần, dường như đẹp hơn. Rõ ràng là ngoại tình bị bắt quả tang nhưng lại không hề hoảng loạn, tỏ ra thái độ bình tĩnh như vậy, thật sự cho rằng anh sẽ tha thứ cho mọi chuyện sao?
Ánh mắt Lục Trạch tối sầm lại, trong mắt ẩn chứa phong ba, hỏi: "Đây là lựa chọn của cậu?"
"Hử?"
Hướng Hàn không nghe rõ, theo bản năng ngẩng đầu hỏi. Chỉ là giọng cậu lười biếng, trong mắt người khác lại trở thành ngẩng cằm khiêu khích.
Đặc biệt là Triệu Hàn Đông, nghe đến mức chân mềm nhũn, nhướng mày, khiêu khích nhìn Lục Trạch: "A Trạch, chuyện này vẫn nên chú ý đến việc đôi bên tình nguyện. Tiểu Hàn đã quyết định chia tay rồi, nêu tiếp tục dây dưa thì không hay đâu nhỉ?"
Lục Trạch lạnh lùng nhìn anh ta, lại nhìn Hướng Hàn đang dựa vào mình, trong mắt lóe lên vẻ sắc bén, trầm giọng nói: "Được, vậy theo ý cậu muốn."