Bấy giờ tất cả lợn con đều đã được sinh ra, đúng là có mười ba con lợn, nhưng theo Bao Ngọc Diễm thấy thì chỉ có mười hai con sống được.
Bà ấy nhíu mày nhìn chú lợn con được sinh ra cuối cùng, nó cực kỳ nhỏ, cả cơ thể chỉ lớn bằng hai phần ba kích thước của con lợn lớn nhất, thoạt nhìn nó giống như sắp tắt thở đến nơi.
Vì thế bà ấy lắc đầu nói: "Con lợn này không sống quá ba ngày, nếu cháu muốn bỏ thì chôn nó đi."
Sở Thấm giật mình: "Hả, nó sắp c.h.ế.t à?"
Bao Ngọc Diễm nhìn lại chú lợn, do dự vài giây rồi nói: "Không thì cứ nuôi thử xem, thím nghĩ là không nuôi sống được đâu. Nếu mang nó tới chuồng heo của thôn chắc chắn sẽ bị bỏ mặc, cho dù nó có sống được thì khi lớn lên cũng không có thịt."
Sở Thấm lại muốn thử: "Vậy cứ để con lợn này lại đây cho cháu nuôi, để xem cháu có thể nuôi lớn nó hay không."
Sở Thấm nghĩ thầm: Đúng là muốn gì có đó, khoảng thời gian này mình đang cần một con lợn để làm thí nghiệm về thức ăn chăn nuôi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT