Cuối cùng Sở Thấm cũng không lấy gì cả, đợi một lúc rồi cùng thím Sở về nhà mà không kịp ăn tối, cậu út Dương có muốn giữ lại cũng không giữ được.
Ra khỏi cửa, cô quay đầu nhìn vào, hai gia đình anh chị của cậu út Dương vẫn ngồi yên trong phòng khách, bà Dương đỏ mặt tía tai vì nén giận. Có lẽ do kiếp trước ít giao tiếp với người khác, nên Sở Thấm trong giao tiếp xã hội, à, thực ra là trong việc nhận biết ánh mắt của người khác thì giác quan thứ sáu kém hơn người thường một chút.
Mãi cho đến khi đạp xe về được nửa đường, cô mới há hốc mồm, đột nhiên hiểu ra.
"Thím ơi, hai nhà anh chị của cậu cháu còn không chịu về là vì muốn ăn cơm ở nhà cậu của cháu phải không?" Sở Thấm hỏi lớn vọng lại.
Thím Sở cũng bất lực: "Bây giờ cháu mới biết được à, sắc mặt bà kế của cháu đen thui như vậy kìa, mợ của cháu nằm trong phòng cũng không bình tĩnh nổi, hiển nhiên là mẹ chồng và nàng dâu cảm thấy mất mặt và ghét hai nhà đó."
Sở Thấm tấm tắc hai tiếng: "Thời buổi này, dù quan hệ có thân thiết, cũng không ai dám đến nhà người khác ăn cơm mà không được mời. Mà cháu cũng không thấy họ mang quà đến."
Thím Sở di chuyển sang một bên, trốn sau lưng Sở Thấm để che gió, bà ấy nói tiếp: "Thím thấy mà, một nhà mang nửa cân đậu phộng, đậu phộng nhăn nheo đến mức lừa của đội sản xuất cũng không thèm ăn. Một nhà mang vài củ khoai lang, loại khoai to nhất, kém chất lượng nhất, bên trong gốc uốn éo, ăn giống như nhai củi, nuốt cũng không trôi."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play