Mấy ngày kế tiếp, không có ai trong bếp làm phiền cô, thậm chí cô còn được đặt biệt danh là "bò húc”. Mặc dù tính tình cô lạnh lùng không thích nói chuyện, nhưng lại làm việc rất giỏi, cho nên mọi người đều cảm thấy nếu có thể thì nhất định phải giữ người này ở lại làm việc lâu dài ở đây.

Ai mà không thích có đồng nghiệp tài giỏi chứ.

Ngày hôm đó, Sở Thấm bưng bát chuẩn bị đi mua cơm.

Những người trong bếp được ăn trước công nhân viên chức, đặc biệt là những người như cô, không cần phải ra cửa sổ mua đồ ăn.

Muốn hỏi Sở Thấm có hài lòng với cuộc sống của một người phụ bếp hay không?

Nói nhảm, cúi đầu nhìn chỗ thịt trong bát của cô đi, biết ngay là cô đang rất hài lòng.

Đối với cô, công việc vào bếp tuy tẻ nhạt nhưng không nặng nề, chẳng là gì so với việc đào hố, xây tường ở nhà.

Các đồng nghiệp trong phòng bếp cũng không tệ lắm, sau khi ở chung vài ngày thậm chí còn lén nhét cho cô mấy cái bánh gạo. Bánh gạo dành cho những chuyên gia Liên Xô ăn, người bình thường cũng không có mà ăn.

Nhưng mà cô cô không thích lắm, Sở Thấm cắn miếng đầu tiên đã không nói nên lời, ngọt quá.

Mấy người này ăn ngọt thật đấy, trong xưởng cần bọn họ, thế là trong bếp cũng có thể ra sức bỏ đường.

Điều khiến Sở Thấm vui nhất là thỉnh thoảng trong bếp vẫn có thịt.

Hôm trước củ cải hầm thịt, hôm nay chính là miến thịt bằm, nghe nói thứ bảy hàng tuần có thịt kho tàu.

Sở Thấm giống như con chuột sa vào trong đống gạo, ngày nào cũng chờ đến giờ ăn, vui vẻ cực kỳ!

"Em gái Sở, có muốn xới cơm trước hay không?" Đường Á hỏi cô.

Sở Thấm lấy bát ra, vọt tới cửa sổ: "Muốn!"

Đường Á lại nói: "Tiểu Lý cần về nhà có việc, lát nữa cô nhớ mua cơm cho người ta."

Sở Thấm nhìn miến thịt bằm, vui vẻ gật đầu.

“Tôi có thể mở cửa sổ này được không?” Cô hỏi.

Đường Á: "Vì sao?"

Điều khó chịu nhất đối với những người phục vụ trong bếp là đứng ở cửa sổ nơi đặt thịt và rau, bởi vì có quá nhiều người.

Sở Thấm: "Cửa sổ này thơm."

Điều quan trọng nhất là đồ ăn thì khẳng định không có thừa, nhưng không có đồ ăn thì còn có canh mà, đến lúc đó canh thịt sẽ là của cô. Ban đêm lại không có thịt, đến lúc đó cô sẽ lấy để trộn lẫn cơm ăn.

Sở Thấm vì sự cơ trí (Keo kiệt) của mình mà thấy kiêu ngạo, cô đúng là quá thông minh mà.

Đường Á không biết được trong nội tâm cô nhiều suy nghĩ cong cong vẹo vẹo như vậy, không nói nên lời: "Được, cô muốn thế nào cũng được."

Sở Thấm hài lòng nhận nhiệm vụ này.

Fan hâm mộ thịt bằm quả nhiên bận rộn làm nhiệm vụ, bận bịu đến lúc không thừa tí xíu thịt vụn nào.

Trong lúc đó, cô còn gặp một người rất kỳ lạ, Sở Thấm đang buồn bực, khi nhìn người này khập khiễng thì lục lọi trong trí nhớ.

A, đúng rồi, là Vương Kiến Minh, người suýt chút nữa đã trở thành vị hôn phu của nguyên chủ.

Có lẽ Vương Kiến Minh nhìn Sở Thấm cũng thấy hơi qune, nhưng cũng chỉ dừng ở mức độ nhìn hơi quen mà thôi.

Bởi vì sau khi Sở Thấm xuyên đến đây thì c.h.ế.t sống không đồng ý mối hôn sự này, còn dọn khỏi nhà chú Sở rồi ra ngoài sống một mình. Chú Sở và thím Sở cũng không sẵn lòng dắt mối giúp cô và Vương Kiến Minh, nên hôn ước này tự nhiên không được nhắc đến nữa.

Đồng hương gặp nhau, cũng không có cảnh tượng nước mắt lưng tròng.

Vương Kiến Minh tìm một cơ hội đến gần Sở Thấm và hỏi cô:"Cô là Sở Thấm ở thôn Cao Thụ phải không, tại sao cô lại đến đây?"

Sở Thấm: "Tôi đến giúp việc, còn anh thì sao?"

Vương Kiến Minh nói: "Tôi cũng vậy, ngày mồng tám tháng chạp anh tôi về nhà rồi bị gãy tay, tôi đến thay anh ấy."

Anh trai gã làm việc trong nhà kho, ngày thường rất thảnh thơi, nhưng đúng lúc công việc thường ngày là làm đăng ký nên phải dùng tới tay.

Sở Thấm nghi ngờ: "Vậy công việc của anh thì sao?"

Vương Kiến Minh khá cởi mở, gã vỗ vỗ chân của mình: "Không sao đâu, anh trai tôi ở nhà làm thay. Chân tôi không tốt, tay anh tôi không tốt, nhưng vẫn có thể nói được bình thường."

Sở Thấm giật nhẹ khóe miệng, còn rất có đạo lý.

Cô không khỏi thắc mắc, việc cô thay thế công việc bếp núc là chuyện bình thường, nhưng làm sao gã có thể thay thế công việc đăng ký kho hàng được? Chẳng lẽ chỉ cần biết chữ là có thể làm việc này?

Sở Thấm lắc đầu, chuyên tâm ăn cơm.

Có lẽ là muốn giúp đỡ đồng hương, mà Vương Kiến Minh tương đối quen thuộc thành phố nên gã đã giới thiệu một phen cho Sở Thấm.

"Bình thường, nếu cô muốn mua đồ gì thì có thể đến chợ phiên của ngôi làng gần đây vào chủ nhật hàng tuần, nơi đó có khá nhiều thứ."

"Trong xưởng chỉ cho nghỉ nửa ngày vào buổi chiều chủ nhật, nếu muốn vào thành phố thì chỉ có thể đi vào thời điểm này."

"Xe buýt đang chờ ở cổng nhà máy, sẽ đến lúc mười hai giờ rưỡi, nếu cô muốn đi thì phải xếp hàng sớm, người dân thôn bên cạnh muốn lên thành phố cũng đi xe buýt này."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play