Trong đêm, tảng đá bị cô bí mật đặt ở trên tường rào.

Mấy ngày nay không có ai đến nhà cô, cũng không có ai đi ngang qua sườn núi này, cho nên Sở Thấm cảm thấy mình bí mật đặt một ít cũng không co gì đáng ngại.

Về phần nhà họ Hoàng?

Cả một mùa đông, hai người lười nhà họ Hoàng đều hận không thể không ra khỏi cửa, con trai nhà họ Hoàng chịu khó thì chịu khó thật, nhưng đầu óc không được tốt lắm.

Lại nói cô ngốc ở trong nhà nhiều ngày như vậy, nếu như không nghỉ ngơi thì chuyển những tảng đá này trở về cũng rất bình thường.

Cứ như vậy chuyển mất ba ngày.

Cô còn cố ý chuyển mấy lần vào ban ngày, trùng hợp để Hoàng Đậu Tử và người dân trong thôn đi ngang qua gặp được.

Ngoại trừ than thở cuộc sống của Sở Thấm gian nan, sức lực lớn, chăm chỉ như trâu như bò, thì đúng là bọn họ không có cảm thấy có gì kỳ lạ.

Sở Thấm thở phào nhẹ nhõm.

Thế là vào ngày đó tháng chạp, bức tường đã đột phá một mét năm, Sở Thấm đang hướng đến mục tiêu một mét tám.

Bây giờ đứng từ dưới sườn núi nhìn qua đã không còn thấy tình huống trong sân nhà cô nữa, mà cô còn muốn người đi nagng qua cũng không nhìn thấy.

Bước vào tháng chạp, ngày mồng tám tháng chạp tới rất nhanh.

Nhưng mà đối Sở Thấm, ngày mồng tám tháng chạp này rất bình thường, thật ra dân địa phương ở đây không ăn ngày mồng tám tháng chạp, càng không ăn cháo mồng 8 tháng chạp.

Tuyết đã ngừng mấy ngày lại rơi xuống, trước buổi trưa lại ngừng, rất kỳ lạ.

Sở Thấm đang đào một công trình phòng ngự ngay ở bức tường, cô chuẩn bị đào một cái hố chỗ chân tường.

Bức tường dày có thể ngăn cản được thú rừng trong núi, nhưng lại không ngăn cản nổi những kẻ có ác ý.

Mặc dù không biết được có hay không, nhưng Sở Thấm muốn phòng ngừa chu đáo chuẩn bị trước.

Hố rất sâu, cô tính đào sâu hơn.

Sau đó cô lại chặt cây trúc, vót nhọn rồi cắm chi chít vào trong hố, cam đoan chỉ cần nhảy xuống sẽ bị thương không thể nghi ngờ.

Cô lại đặt rơm rạ bên trên mặt hố, rồi rải bùn đất lên, phòng khi mình không cẩn thận ngã vào, còn dùng than củi đánh dấu lại khu vực đó.

Bây giờ trong nhà chỉ có một mình cô, từ khi vào tháng chạp, thím Sở đã ít đến đây hơn, cho nên cô chỉ cần đề phòng những người có động cơ thầm kín.

Đây là một công trình lớn, Sở Thấm bắt đầu làm từ ngày mồng tám tháng chạp đến ngày hai mươi, mệt mỏi đến mức gầy mất hai ba cân.

Đến lúc vận mệnh của cô xoay chuyển, sau khi công trình hoàn thành một ngày, Sở Thấm bắt được một con gà lôi trên núi.

Thật trùng hợp, cô cũng đụng phải hai con lợn rừng.

Nhưng cô chỉ có một mình thân cô thế cô yếu, lợn rừng đều là lợn rừng trưởng thành và rất hung dữ. Một là không có s.ú.n.g săn, hai là không có đao sắc nên Sở Thấm không dám đi trêu chọc bọn chúng, cô chỉ dám lặng lẽ trèo lên cây tránh đi.

Sau khi về nhà, cô xử lý luôn con gà rừng, vặt lông xong thì còn khoảng hai cân, Sở Thấm cắt một nửa để lại một nửa.

Một nửa ăn bây giờ, một nửa giữ lại để ăn tết.

Nghĩ như vậy, Sở Thấm không khỏi suy nghĩ: Chắc là cô không cần mời khách nhỉ?

Ừm! Chắc chắn không cần.

Cho dù cần cô cũng không muốn mời.

Theo lý mà nói, trong lúc ăn tết phải mời người thân đến nhà ăn cơm. Trong trí nhớ của nguyên chủ, hàng năm, khi cha mẹ cô ấy còn tại thế, bọn họ đều mời nhà chú nhỏ, nhà cậu, và nhà các bác các dì tới dùng cơm.

Đây chính là cái gọi là "Quy củ", dù lười biếng như vợ chồng nhà họ Hoàng cũng phải mời khách, nếu không sẽ bị nói này nói kia.

Thứ muốn mạng chính là nhà chú nhỏ và nhà cậu, nhà dì phải tách ra để mời, mỗi lần mời khách xong, trong nhà đều nghèo đi mấy phần.

Sở Thấm không muốn làm theo, quyết định coi như không có chuyện này.

Nếu bị hỏi thì cứ coi như cô không hiểu quy củ đi.

Sự thật đúng là không có ai để ý đến cô cả, chú Sở và nhà cậu ở thôn Tịnh Thuỷ đều không phải kiểu người không cần mặt mũi, sao có thể dẫn gia đình mình đến nhà cháu gái sống một mình để ăn cơm được.

Thậm chí thím Sở còn suy nghĩ xem có nên gọi Sở Thấm về ăn mừng ăn mới cùng nhà mình hay không.

Bà ấy thở dài nói: "Một cô gái nhỏ, cha mẹ không còn, phải cô đơn ăn Tết một mình quá không có ý nghĩa."

Chú Sở không nói lời nào, ông ấy là kiểu đàn ông nhỏ nhen lại còn hơi mang thù. Ông ấy cảm thấy Sở Thấm đã khiến mình mất mặt rất nhiều lần, bây giờ ông ấy không quá muốn để tâm đến cô.

Chẳng qua nếu như không gọi Sở Thấm đến, thì chắc hẳn trong thôn sẽ có đủ các loại bàn tán, cho nên trong chuyện này ông ấy vẫn giữ im lặng, ý là chuyện này hoàn toàn do thím Sở quyết định.

Về phần cậu út Dương ở xa thôn Tịnh Thuỷ thì ngược lại, ông ấy có việc muốn tìm Sở Thấm, không phải mời cô đến ăn Tết, mà là thương cháu gái không nơi nương tựa nên chuẩn bị quà tặng cho cô.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play