Một tuần sau tiết thanh minh chính là ngày lành để dời mộ. Sở Thấm và dì Dương đã chọn xong vị trí từ lâu, họ nhất trí với nhau sẽ dời mộ phần của mẹ nguyên chủ về ngọn núi phía sau nhà Sở Thấm, cũng là nơi đã cha của nguyên chủ yên nghỉ.
Thú thật, Sở Thấm vẫn luôn cảm thấy là lạ, vì cô không biết liệu mẹ của nguyên chủ có muốn quay về hay không. Nhưng nhớ tới lúc cha nguyên chủ còn sống, tình cảm giữa hai người họ rất tốt, nên Sở Thấm cũng yên tâm hơn chút đỉnh.
Ngày hôm đấy, dì Dương hiếm được một lần ghé nhà Sở Thấm. Đến tận lúc này, bà ấy mới nhận thức được rõ ràng và cụ thể cuộc sống của Sở Thấm thoải mái đến cỡ nào.
Khoảng sân rộng được bao quanh bởi bốn bức tường đá có thể nhìn thấy từ đằng xa, bốn bức tường nào còn cao hơn cả cậu út Dương, chẳng biết cô đã xây lên nó như thế nào nữa. Trên tường khảm đầy các mảnh kính vỡ, dày đặc không kẽ hở, dưới ánh nắng mặt trời, chúng phản chiếu thứ ánh sáng lấp lánh nhưng lạnh lẽo. Tưởng tượng thôi cũng biết, bức tường rào này đã ngăn bước không ít kẻ có ý xấu.
Đẩy ra cánh cửa gỗ dày nặng, bước vào trong sân, ngay chính giữa là một giá gỗ nhỏ, bên trên đặt rất nhiều mẹt tròn, trong mẹt trải kha khá trái cây khô. Xem ra nhân ngày nắng đẹp, Sở Thấm đã lôi mấy món đồ khô trong nhà như hoa kim ngân hay gì đó ra phơi để tránh bị mốc.
Bất ngờ hơn nữa là dì Dương còn nhìn thấy trong số đó có cả hạt dẻ, số lượng cũng không ít, hàng tốt như vậy chẳng biết Sở Thấm nhặt được ở đâu nữa.
Dì Dương là một người tỉ mỉ, đã tinh mắt nhận ra dưới mái hiên của nhà Sở Thấm có gắn một hàng đinh sắt, hơn nữa có vẻ đã từng treo thứ gì đó. Từ số lượng của đinh sắt, có thể thấy vật tư của cô rất chi phong phú.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT