Sở Thấm chớp mắt, cô lặp lại từ này mới hiểu được, cô vội xua tay nói: "Không đến mức đó, thật sự không đến mức đó. Chú thím tôi giới thiệu đối tượng cho tôi, tôi không muốn, tôi bị ngã xuống sông nên mới bị thương. Sau đó tôi cân nhắc đến chuyện dọn ra ngoài, tôi không bị ép buộc gì cả."
"Làm phiền cô chờ một chút."
Bạch Nguyên lấy sổ và bút ra, cô ấy ghi lại không sót một chữ cô vừa nói.
"Đồng chí Sở, cô không cần sợ bị uy hiếp, gần đây hội chúng tôi đang điều tra những chuyện liên quan, nếu cô có khó khăn, cán bộ hội chúng tôi có thể giúp đỡ cô." Bạch Nguyên ghi chép xong, cô ấy nhanh chóng chuyển từ trạng thái làm việc nghiêm túc sang trạng thái thành thật tâm sự với nhau, tận tình khuyên bảo.
"Tôi không nói dối, tôi nói thật, thế nhưng..."
"Thế nhưng cái gì?" Bạch Nguyên lập tức ngồi thẳng lưng, trong mắt như có hai bó đuốc đang cháy.
"Thế nhưng." Sở Thấm thăm dò hỏi: "Cô nói nếu tôi có khó khăn, cán bộ hội của cô sẽ giúp đỡ tôi?"
"Đúng!" Bạch Nguyên nói như c.h.é.m đinh chặt sắt: "Sẽ dốc hết sức giúp cô."
Sở Thấm cười thẹn thùng lộ ra hai lúm đồng tiền, cô nói: "Thế thì tôi đây có khó khăn."
"Khó khăn gì?"
Bút trong tay Bạch Nguyên đã rất sẵn sàng, đang chuẩn bị khi chép toàn bộ câu chuyện chú thím vô lương tâm bức hôn đứa bé mồ côi.
"Tôi không có tiền." Sở Thấm lược bỏ phiền não, cô nói thẳng vào ý chính.
Đồng chí này là người của nhà nước, lặn lội đường xa đến tìm cô, muốn giúp đỡ cô, có lẽ cô ấy là người tốt.
Lúc này trí nhớ của nguyên chủ về nhà nước hoàn toàn khác đời trước. Hơn mười ngày ngắn ngủi, Sở Thấm cũng cảm nhận được sự vui sướng, quang vinh trên báo chí đưa.
Còn nữa, trước khi mẹ nguyên chủ mất cũng bảo cô có việc gì thì đi tìm nhà nước xin giúp đỡ. Bà ấy còn nói: Ai dám bắt nạt con thì con đi đến cửa chính phủ khóc, ngồi ở đó khóc.
Cuối cùng, Sở Thấm lại lén lút nhìn Bạch Nguyên, thầm nói: Cô ấy ăn mặc đẹp, còn đeo đồng hồ, chắc là không phải ham muốn thứ gì đó của mình. Vậy nên cô sẵn lòng nói ra tình cảnh khốn đốn của mình.
Bạch Nguyên sửng sốt: "Cái gì?"
Sở Thấm: "Tôi không có tiền, thế nhưng tôi không cần mọi người cho tôi tiền, tôi có thể tự kiếm được."
Sở Thấm tỏ vẻ làm kẻ trộm cũng phải có cốt khí.
Cô nghiêng đầu nhìn ra cổng, sau đó nhỏ giọng nói: "Tôi vốn định chuẩn bị một ít hoa quả khô và rau xanh mang đến đội vận chuyển bán, nhưng ngày hôm qua tôi nghĩ lại thì phát hiện tôi không có cách nào để đi cả."
Nói xong cô còn khoát tay, biểu cảm không biết làm sao cả.
Là thật, hôm qua cô đã lên kế hoạch, thế nhưng trong kế hoạch không phải là hoa quả khô và rau xanh, mà là thú săn trên núi.
Nhưng tối qua trước khi ngủ, cô bỗng bừng tỉnh.
Con mẹ nó! Cô không có xe, chẳng lẽ cô phải kéo heo, kéo dê đi trầy cả da chân suốt một ngày sao?
Còn phải phòng bị những vụ cướp bóc hay xảy ra trên đường.
Niên đại này thật sự có người ăn cướp, bọn họ mang theo d.a.o to d.a.o nhỏ. Hơn nữa hôm qua thím Sở nói cẩn thận của bị cướp cũng không phải nói giỡn, chỉ riêng mấy thôn gần đây đã có mấy vụ bị cướp rồi.
Bản thân cô không dám mạo hiểm như vậy, cô làm việc nặng vất vả như vậy, không thể c.h.ế.t dễ dàng như vậy được.
Thảo nào, thảo nào người trong thôn chỉ có thể dựa vào mảnh đất ruộng để kiếm cơm, bởi vì vấn đề địa lý đã hạn chế việc buôn bán của bọn họ.
Nếu muốn giàu, thì phải là người mở đường. Lời này rất có lý.
Sở Thấm nắm cổ tay thở dài, sau đó cô tuyên bố kế hoạch kiếm tiền đã phá sản, mang theo tiếc nuối đi vào giấc ngủ.