Ngoài bột cám ra thì cô còn mua ba cân bột mì loại thường. Bột mì loại thường là một hào bảy, giá cả cũng không tăng bao nhiêu.
Còn khoai lang khô thì phải đi ra sạp hàng bên ngoài để mua.
“Khoai lang khô do Lý Phúc Lai ở tiệm cơm bên cạnh làm có chất lượng khá tốt, giá cả cũng phải chăng. Nếu cháu muốn mua thì mua ở đó đi.” Thím Sở giới thiệu: “Mẹ cháu còn có quan hệ họ hàng với ông ta đấy. Mẹ của Lý Phúc Lai là cô họ xa hai đời của mẹ cháu.”
Sở Thấm không hề hay biết chuyện này.
Nhưng cô ngẫm lại thì hiểu. Ở nơi này, họ Sở không phải là họ lớn, thậm chí trong thôn chỉ có cha chú của nguyên chủ là mang họ Sở, còn mấy người khác thì không.
Bởi vì năm đó ông cố của nguyên chủ chạy nạn di chuyển đến đây. Cuối cùng chỉ còn lại một mình ông nội nguyên chủ, vì thế cả cha chú của nguyên chủ đều cưới con gái của “gia đình giàu có” ở bản địa.
Đặc biệt là gia đình đông dân số.
Nhà mẹ ruột của nguyên chủ là nhà giàu nổi tiếng ở thôn Tịnh Thủy. Bà họ Dương, cứ đi hai bước trong thôn thì có một bước là nhà trong tộc. Họ Dương gần như chiếm bảy tám mươi phần trăm nhân khẩu trong thôn.
Còn thím Sở thì sao? Cũng y như thế. Trong nhà có năm anh em, đó là chưa bao gồm anh em chú bác. Chú út nhà họ Sở có thể khai hoang vài mẫu đất, trong đó có không ít công lao của bọn họ.
Do đó mặc dù nguyên chủ là cô nhi mất cả cha lẫn mẹ, nhưng vì trong thôn có không ít họ hàng. Chỉ riêng mấy người thím được gả đến từ thôn Tịnh Thủy đều là họ hàng của mẹ cô. Sở Thấm nhận được ân huệ của nguyên chủ nên không bị bắt nạt gì cả.
Nhưng họ hàng xa mấy đời này... cũng được xem là họ hàng ư?
Sự thật chứng minh, thời điểm này quan hệ m.á.u mủ sâu đậm hơn kiếp trước của cô.
Sở Thấm đi tới nhà Lý Phúc Lai mua khoai lang khô, vừa khéo mẹ của người ta đang ngồi ngay bên cạnh. Người già vẫn còn sáng mắt, nhìn thấy gương mặt của Sở Thấm đã biết đây là con gái của cháu họ mình.
Trong lòng cảm thán cuộc sống vô thường, đồng thời cũng giảm giá cho Sở Thấm. Hai mươi cân khoai lang khô chỉ thu tiền mười lăm cân.
“Mẹ cháu... Năm đó khi kết hôn bà còn uống rượu của con bé, đâu biết bây giờ sẽ thế này. Nếu bà nói năm đó đừng gả nên tái giá thì con bé vẫn còn sống ở nhà mẹ đẻ, chẳng lẽ bà mẹ kế đó vẫn dám đuổi đi?”
Bà cô Lý vừa may đế giày vừa thở dài, khiến Lý Phúc Lai đứng bên cạnh cực kỳ lúng túng.
Con gái nhà người ta vốn đã buồn bã khi mới mất mẹ, vậy mà mẹ cứ nhắc đến làm gì?
Vả lại, mẹ có quan hệ không tốt với bà ngoại kế của người ta, tại sao lại đang yên đang lành nhắc đến mấy chuyện này trước mặt cô bé thế?
Cho dù Sở Thấm không phải là nguyên chủ, trong lòng cũng không khỏi cứng rắn. Nếu bà cô Lý này không giảm năm cân khoai lang khô cho cô thì cô còn tưởng rằng bà ta đang khơi dậy chuyện xưa đ.â.m vào trái tim cô.
Lý Phúc Lai vội cười, nhét thêm mấy miếng khoai lang khô vào trong bao tải mà cấp dưới vẫn chưa buộc xong đưa cho Sở Thấm: “Bà cô của cháu hồ đồ, hôm qua bảo bà ấy g.i.ế.c gà mà bà ấy lại đi g.i.ế.c vịt, cháu đừng để bụng những lời bà ấy nói.”
Sở Thấm đành phải cười cười: “Cháu biết bà cô là người tốt. Đúng rồi chú họ, chú biết chỗ nào bán kéo không? Lúc nãy cháu không nhìn thấy nó trong xã cung ứng.”
Lý Phúc Lai thò đầu ra ngoài, chỉ về phía đông: “Cháu hãy men theo con đường này, rồi rẽ vào con hẻm đầu tiên. Ở đó có làm kéo. Nghe nói năm sau cửa hàng đó cũng sẽ gộp lại với xã cung ứng, đến lúc đó mua đồ sẽ thuận tiện hơn.”
Sở Thấm lại vội vã chạy đi mua kéo.
Mắt thấy bà cô này định lôi kéo cô để nhớ lại chuyện xưa, nếu bây giờ cô còn không chạy thì phải đợi đến lúc nào.
Mua kéo xong, vừa hay cửa hàng có d.a.o thái rau, nên cô cũng tiện tay mua luôn.
Sau đó cô cắn răng mua thêm hai cân trứng gà, nửa cân thịt và một ít hạt giống cần thiết. Cuối cùng Sở Thấm cũng nuối tiếc thu tay về.
Đi ngang qua cửa hàng bánh bao, cô hít sâu mấy lần, chẳng hề lấy làm lạ khi bụng kêu ùng ục.
Cô còn có thể làm gì được?
“Đừng kêu nữa.” Sở Thấm xoa bụng than thở: “Bánh bao là đồ xa xỉ đó.”
Cô sờ ngực, bên trong chỉ còn lại ba đồng tám hào sáu xu, cô càng thở dài hơn.
“Chuyện đó, quả thật có thể cân nhắc rồi.” Cô nhớ đến đội vận tải, nói thầm trong bụng.