Sau khi tôi và cô bạn thân đậu vào cùng một trường đại học, cô ấy đã bao nuôi một anh chàng mọt sách nghèo.
Còn tôi, quay lưng lại bao nuôi một anh chàng lưu manh của trường, người mà thường bán rượu trong quán bar.
Mọi người đều cười nhạo chúng tôi thấy trai đẹp là não liền ngừng hoạt động rồi, dù gì hai anh chàng kia rất đẹp trai, nhưng suy cho cùng vẫn là không có tương lai.
Tôi thở dài: “Mẹ ốm, bố thì mê cờ bạc, em gái vẫn đang đi học, còn anh ấy thì khỏi phải nói.
Nếu tôi không nuôi anh ấy thì ai sẽ nuôi đây?
Đừng nói nữa, tôi chỉ là đau lòng cho anh ấy thôi.”
Cho đến khi sau này, khi tôi và bạn thân lén lút đến câu lạc bộ nam để xem các người mẫu nam.
Lại vô tình nghe thấy trong phòng VIP trên tầng cao nhất, họ gọi anh mọt sách nghèo là Tiểu Cố Tổng.
Quay lại thì gọi anh chàng lưu manh là… Thái tử gia….