Họ gặp nhau lần đầu vào mùa hè lặng gió đầy tiếng ve kêu.
Cạnh sân vận động, Trần Gia Mạc kéo Phương Tuần Âm dậy: “Để tớ đưa cậu đến phòng y tế.”
Lần gặp thứ hai, cuốn nhật ký của Phương Tuần Âm đã bị xé tan tác, nằm rải rác ở các góc lớp học.
“Phương Tuần Âm, không ngờ cậu lại thầm mến Trần Gia Mạc đấy? Sao không nhìn mình trong gương xem, cậu xứng à?”
Phương Tuần Âm ngẩng lên với đôi mắt đỏ hoe, bất ngờ bắt gặp ánh mắt Trần Gia Mạc.
Thiếu niên trông rất thản nhiên, ánh mắt anh trong trẻo và chân thành.
Anh nói: “Đương nhiên cậu xứng. Tớ cũng không có gì đặc biệt đâu.”
Lần gặp cuối, Trần Gia Mạc châm một điếu thuốc, trên mặt lóe lên vẻ ngạo mạn khó mà với tới: “Phương Tuần Âm, đừng thích tớ nữa, chúng ta không có hy vọng.”
Ba năm của Phương Tuần Âm vĩnh viễn ngừng lại ở ngày hè đó.
…
Bốn năm sau, hai người gặp lại.
Không ngờ mặt trăng của Phương Tuần Âm lại lặng lẽ sáng lên vào lúc cô không hay biết.
Mỗi mùa hè đến, khổ vì tương tư.