Phục Anh dường như không nghĩ là đủ, lại bắt đầu nâng đôi chân thon dài lên bắt chéo quay điện thoại lầm bầm:
"Cậu nói tôi nghe coi, nếu cậu muốn bán những thứ rác rưởi đó, hãy để tài xế Trương đến đó được rồi. Cần gì phải đích thân cậu phải đi chứ? "
Nhậm Vũ Lan đứng bên cửa sổ hóa đá tại chỗ.
Thứ rác rưởi?
Mỗi món đồ đó đều là những món đồ xa xỉ đắt tiền, một số là phiên bản giới hạn, một số là đồ đặc chế có một không hai!!
Cô ta nằm mơ cũng muốn được sở hữu một bộ, dù chỉ là một đôi bông tai nhỏ!
Lý Ngôn Hề đến tột cùng đã làm gì để Phục Anh đối xử so với người thân của mình còn tốt hơn?
Cùng thắc mắc như Nhậm Vũ Lan là những khán giả ngồi xem phim.
Phục Anh chẳng những không tức giận khi thấy người khác bán những thứ mình cho đi mà ngược lại, còn chuyển thêm 5 triệu? Thậm chí là an ủi đối phương, thay đối phương xóa bài đăng?
Trên con đường gần Đại học Nam Thành, Lý Ngôn Hề ra khỏi xe của tài xế Trương, mỉm cười cúp máy.
Lúc này chắc khán giả cũng bắt đầu tò mò rồi phải không?
Để đảm bảo tính liên tục của cốt truyện, trò chơi này được đặt mặc định phát ra một số hình ảnh tương tự như kỷ niệm. Nói đơn giản là, trò chơi sẽ tự động đọc một chút số liệu quá khứ và sau đó trình bày cho khán giả, để phòng ngừa các tình tiết phát sinh không thông suốt hoặc không thể giải thích được.
Lý Ngôn Hề suy đoán rất chính xác, trên đường cô trở về ký túc xá, khán giả đã chìm đắm trong ký ức về Phục Anh.
Phục Anh có thể nói là một cô gái may mắn. Ban đầu cô ấy không được gọi là Phục Anh, mà là Phương Anh. Năm16 tuổi mới được người Phục gia tìm thấy, đồng thời được Phục gia trực tiếp đưa lên làm người thừa kế duy nhất, Phục gia gia chủ bị bệnh nặng vừa gặp mặt liền cho cô ấy một gia tài bạc triệu rồi đi “bán muối”.
Phục Anh, người vừa được đổi tên, chưa kịp phản ứng với thân phận mới đã bị người ta bắt cóc, lúc này trên màn hình dừng ở hình ảnh Phục Anh đang bị trói chặt.
Chỉ là bên cạnh còn có một thân ảnh quen thuộc, nếu nhìn kỹ người kia chẳng phải là Lý Ngôn Hề lúc còn là học sinh trung học hay sao?!
Quá khứ miêu tả sinh động, hóa ra khi đó hai người đã quen nhau!
Lý Ngôn Hề cũng bị trói, lúc này họ vẫn đang trong tình trạng hôn mê, một lúc sau, Lý Ngôn Hề mới mơ màn mở mắt ra.
"Các người là ai?" - Lý Ngôn Hề chỉ bối rối một lúc, sau đó cảnh giác nhìn những người đàn ông trước mặt, nói xong còn không quên chắn Phục Anh sau lưng mình.
"Này, Nhị Bạch, mày trói con nhỏ học sinh nghèo này tới đây làm gì? Không phải đã nói chỉ cần bắt thiên kim tiểu thư kia thôi sao?"
Người đàn ông có đôi mắt tam giác đang ngồi trên sô pha không trả lời Lý Ngôn Hề mà nhìn người đàn ông mặc áo sơ mi hỏi.
"Em chỉ muốn bắt con nhỏ cao kia thôi, nhưng ai biết cái con bé này cứ ôm nhỏ kia không buôn, em nhất thời sốt ruột nên đánh ngất cả hai đứa" - Nhị Bạch lo lắng giải thích.
"Sợ gì? Dù sao thì gϊếŧ một người cũng là gϊếŧ, gϊếŧ cả hai cũng là gϊếŧ." - Người đàn ông bên trái đang cầm dao gọt trái cây cười chế nhạo.
"Câm miệng cho tôio, chúng tôi trong mắt người ngoài là kẻ bắt cóc, hiểu không? Phối hợp bên kia diễn tốt có thể kiếm được tiền."
Người đàn ông có đôi mắt tam giác mắng, rồi quay sang nhìn Lý Ngôn Hề đã tỉnh dậy, nói: "Mày tự mình tìm chết, nhưng mày tốt nhất nên im lặng đi, bọn tao còn có thể để cho mày chết tử tế, nếu không …"
"Các người sẽ không bỏ qua cho chúng tôi, đúng không?"
Lý Ngôn Hề tuy rằng bị trói, không chút nào hoảng loạn, trái lại hỏi người đàn ông có đôi mắt tam giác.