[Tôi lạy! Bao giờ thì sếp tôi trả tiền lương tôi nhiều thêm một số 0 đâyyyy!!! ]
[Hâm mộ, ghen tỵ, hận]
[+ 1 ~]
[Chờ một chút, vậy rốt cuộc Lý Ngôn Hề có bao nhiêu chức vị vậy? ]
[Không nhiều, không nhiều, tôi đếm được trên đầu ngón tay...]
[Tôi nhục mặt quá]
[...]
Về công ty Chúng Thái mà Phục Anh đã đề cập trước đó, khán giả vẫn chưa biết đó là công ty gì, sau khi tài xế Trương lái xe đến đó thì mọi người mới phát hiện. Chúng Thái thế nhưng là một nhà máy chế dược quy mô không nhỏ.
[Dược phẩm! Dược phẩm! Không thể thiếu khi tận thế! ]
[Phục Anh làm rất tốt, mau tìm người canh giữ đi]
Bất đồng với sự kích động của khán giả, các nhân viên của Chúng Thái dường như đã biết hôm nay Phục Anh sẽ đến, vì vậy có hơn chục người mặc quần áo bảo hộ chờ ở cửa, nhưng tâm trạng họ dường như không được tốt.
Phục Anh biết Chúng Thái bây giờ là Xí nghiệp công ty con của tập đoàn Phục thị, vì vậy cô ấy bước xuống với phong thái lãnh đạo.
Lý Ngôn Hề đi theo phía sau, lúc này cô giống như một người tùy tùng của Phục Anh.
"Phục Tổng, mừng cô đã đến." - Tạ Cảnh Vĩ, giám đốc của nhà máy Chúng Thái, dẫn đầu đi ra phía trước tiếp đón.
"Giám đốc Tạ, chúng tôi lại gặp mặt." - Phục Anh mỉm cười gật đầu. Vì dáng người cao ráo cùng khí chất nên phong thái của Phục Anh không hề thua kém Tạ Kinh Vĩ lăn lộn trong thương trường đã lâu.
"Hoan nghênh hoan nghênh, đây là các nhân viên kỳ cựu đã làm việc ở Chúng Thái hơn hai ba mươi năm, cũng là trưởng các bộ phận." - Tạ Cảnh Vĩ giới thiệu mười mấy người phía sau.
"Ừ, hôm nay chúng tôi đến nhà máy tham quan một chút. Các anh mang chúng tôi đi xem và giới thiệu một chút" - Phục Anh nói.
"Phục Tổng, nhà máy của chúng tôi từ sản xuất đến tiêu thụ. Ở giữa có quá nhiều quy trình khép kín. Hay là tôi mang tư liệu đến phòng họp, chúng tôi dựa theo tư liệu giới thiệu được không? " - Tạ Cảnh Vĩ nhìn nhìn mọi người phía sau, sau đó nói.
"Không được, anh đưa người của mình đi chuẩn bị tư liệu, người mang mũ công xưởng kia, anh mau qua đây đưa chúng tôi đi tham quan nhà máy, bắt đầu từ nguyên liệu đầu vào đi" - Phục Anh không cho Tạ Cảnh Vĩ và những người kia có thời gian phản ứng, mà nhìn một vòng, chỉ vào một người đàn ông trẻ tuổi đang nghiêm túc lật xem đống tài liệu trên tay vừa đi ngang qua,.
"Cô kêu tôi?" - Đường Đức Vũ chỉ vào mũi của mình, nhìn nhìn phía sau cùng xung quanh, hình như hắn là người duy nhất đội mũ công xưởng?
"Đúng vậy, tôi là Phục Anh, tổng giám đốc mới của Chúng Thái. Những người bên phía Tạ giám đốc còn phải đi chuẩn bị một số tư liệu. Còn anh dẫn chúng tôi đi xem nhà máy."
Phục Anh hơi hối hận, sớm biết như vậy cô nên đem theo nhiều người một chút để phô trương thanh thế, Tạ Cảnh Vĩ này rõ ràng là khi dễ cô là tổng giám đốc không kinh nghiệm, để rồi xem.
--------
Ngoài màn hình, một giọng nam cực kỳ dễ nghe cười vang.
Nhìn vào biểu hiện cực kỳ kiêu ngạo không ai so bì nổi của em gái nhà mình trong truyền hình, Phục Đình Du thầm nghĩ bộ phim truyền hình này không đến nỗi tệ, ít nhất em gái của mình có vẻ thông minh hơn một tí so với ngoài đời.
Tinh Tinh Tinh ~
Điện thoại trên bàn vang lên, người đàn ông ấn nút tắt tiếng trên màn hình, đi về phía bàn làm việc, chỉ là tầm mắt còn nhìn chằm chằm vào mấy người trên màn hình.
Đường Đức Vũ - người đội mũ công xưởng đang dẫn ba người Phục Anh đi tham quan kho nguyên liệu.
Đường Đức Vũ vừa giới thiệu vừa cảm thấy có chút sống không còn gì luyến tiếc nữa, hắn chỉ là một kỹ thuật viên nho nhỏ, vì cái gì lại bị kẹt giữa giám đốc nhà máy cũ và nữ tổng giám đốc mới?!
Tháng này còn có thể thuận lợi nhận được tiền thưởng hay không đây? Giám đốc Tạ có trực tiếp sa thải hắn không....