Lý Tinh Hải đã ăn mặc tươm tất, nhưng trên người hắn vẫn có chút lưu manh. Nhìn như đàn em của đại ca xã hội đen mặc đồ tây đi đòi nợ trong phim, dù trên người mặc toàn đồ hiệu.
"Lý Ngôn Hề nha, cậu keo kiệt với bản thân như vậy, nhưng lại đối với anh trai thì không tiếc thứ gì." - Phục Anh không nể nang Lý Tinh Hải, nói thẳng khi hắn bước vào cửa.
Bộ trang phục của Lý Tinh Hải trị giá hơn 100 nghìn tệ, mà Lý Ngôn Hề vẫn đang đi giày thể thao quá thời được mua trên mạng!
"Thế nào? Cô có ý kiến gì? Em gái nè, bạn của em từ đâu ra vậy? Giống mấy đứa đầu đường xó chợ vậy, nói chuyện không có lịch sự? "
Lý Tinh Hải ghét bỏ Phục Anh ra mặt, con nhỏ này từ đâu ra châm chọc mỉa mai hắn, thằng ngu cũng nghe ra được.
"Anh hai, đây là bạn thân nhất của em, chủ nhân tập đoàn Phục thị, Phục Anh" - Lý Ngôn Hề cười tủm tỉm giới thiệu.
Phụtttttttt !.
Lý Tinh Hải, người đang cầm một tách trà cao cấp, vội vàng lấy khăn giấy trên bàn lau nước trà vừa phun ra.
Mấy ngày nay hắn không làm gì khác ngoài việc nghiên cứu các công ty ở Nam Thành, Tào Lệ nói sau này quan hệ xã hội của hắn đều là ông chủ các công ty, cho nên Phục Anh là ai hắn cũng đã sớm biết.
"Khụ khụ, thực xin lỗi, thực xin lỗi, ai nha chủ nhân Phục gia đúng là tuổi trẻ tài cao, hân hạnh, hân hạnh" - Lý Tinh Hải lập tức thay đổi sắc mặt, nổ lực dùng miệng lưỡi trơn tru để giảm bớt sự xấu hổ vừa rồi.
Phục Anh liếc hắn một cái, không thèm để ý đến hắn.
"Anh hai, đã quen với nhà xưởng nơi đây chưa? Hai ngày này chờ anh nắm rõ phương thức hoạt động vận hành ở đây, có thể đến chi nhánh đảm nhận chức vụ tổng giám đốc" - Lý Ngôn Hề nói.
"Quen rồi quen rồi, anh của em đi nơi nào đều có thể thích nghi được nha. Anh nghĩ chiều hôm nay là có thể đến chi nhánh nhậm chức." - Lý Tinh Hải gấp gáp nói.
Phục Anh lại liếc mắt, cảm thấy Lý Tinh Hải là một tên ngu xuẩn, không biết gien tốt Lý Ngôn Hề được di truyền từ đâu ra .
"Nhanh như vậy? Kho nguyên vật liệu, xưởng làm việc, dây chuyền sản xuất, còn có xưởng thành phẩm của công ty anh đều đã tìm hiểu qua sao? Chi nhánh mới sẽ dần dần nhập những thứ này đó."
Lý Ngôn Hề rõ ràng là không tin, thậm chí còn bắt đầu nói về điều lệ công ty và quy định, chế độ…, mỗi câu nói đều mang tính chuyên nghiệp và nghiêm túc.
"Em gái, Nhà kho phân xưởng không phải nơi Tổng giám đốc nên tới? Tổng giám đốc đi ngang qua, nhân viên còn sợ nữa, đúng không? Anh xem tư liệu mà lão Chu đưa là được rồi." - Lý Tinh Hải nhanh chóng cắt ngang lời của Lý Ngôn Hề.
---
[Lý Ngôn Hề thực sự rất chân thành với người anh trai này, nhưng anh trai này có vẻ không đáng tin lắm]
[Hắn chỉ là một kẻ, thích không làm mà hưởng, ngồi mát xơi bát vàng thôi, chắc cũng sắp thăng thiên thôi]
[Phục Anh chắc khinh thường vô cực rồi, hahaha]
Khán giả ngồi xem trò hề này, nhưng cũng có người đã nhận ra điều gì đó.
[Nhà máy chế biến thực phẩm, nếu đây là tận thế, sẽ không bị người khác cướp chứ? ]
[Có nhà kho, đồng nghĩa với việc có vật tư, thật sợ sẽ bị người khác cướp mất]
[ Rất muốn nhìn một chút nơi này có bao nhiêu vật tư, bất quá nhiều hơn nữa cũng mang đi không được? ]
---
Lý Ngôn Hề có vẻ hơi thất vọng khi nghe câu trả lời của Lý Tinh Hải, nhưng cô vẫn thỏa hiệp, bảo rằng ngày hôm sau sẽ cho người đưa Lý Tinh Hải đến một chi nhánh ở ngoại thành nhậm chức.
"Em gái yên tâm, đến lúc đó anh nhất định sẽ quản lý tốt chi nhánh của chúng tôi." - Lý Tinh Hải vui vẻ vỗ vai Lý Ngôn Hề rồi nói.
"Yên tâm đi Ngôn Hề, ngay cả khi chi nhánh phá sản, tôi cũng mua lại cho cậu." - Phục Anh tiếp tục trào phúng.
"…. ".