Edit by Tê Tê Team
3
Anh đã nói rõ ràng như vậy mà tôi còn không hiểu thì thật là không được.
Tôi quay ngoắt lại nhìn Tống Kỷ Dương, chưa kịp mở miệng thì mấy chiếc đèn nhỏ còn sót lại bỗng nhiên tắt ngấm.
Tôi thốt lên một tiếng, cánh tay bị nắm nhẹ.
“Ha, gan nhỏ như vậy mà dám đi một mình ra bờ sông vào ban đêm?”
Tôi cắn môi không nói gì, bị Tống Kỷ Dương dẫn từng bước đến chỗ có ánh sáng.
Tôi không thể kiềm chế được nhớ lại cảnh trong căn phòng kín, bám lấy NPC không chịu buông tay, cuối cùng bị người ta ôm ra ngoài.
Dưới ánh đèn đường, Tống Kỷ Dương hơi cúi xuống kéo đôi tai trên mũ tôi. Mắt anh ánh lên sự vui vẻ: “Còn cần tai nữa không?”
Tôi không trả lời mà hỏi lại anh: “Anh thật sự là giáo viên sao?”
Có phải hơi trẻ quá không?
Quan trọng hơn là, tóc anh không hề thưa.
Tống Kỷ Dương đưa một tay nắm chặt, che miệng ho một tiếng, nhướng mày nói: “Không giống à? Bạn học Lạc Hoa Hoa.”
Tôi nhìn gương mặt anh một lúc, nhưng đuôi mắt lại liếc thấy sân chơi không xa. Tôi bỗng nhớ lại những chuyện đã xảy ra trước đó, cảm xúc bị gián đoạn hiện lên, tâm trạng lập tức rớt xuống đáy.
Tôi không còn tâm trạng để nói chuyện với Tống Kỷ Dương nữa, chỉ buông một câu “Tôi không cần tai nữa” rồi lững thững trở về.
Tim tôi đau như bị bóp nghẹt, mắt thì cay xè khiến tôi muốn rơi nước mắt.
Khi vừa mở cửa phòng ký túc xá, tôi đã thấy trên bàn đầy ắp đồ ăn vặt. Đám bạn cùng phòng như đã lên kế hoạch từ trước, không nhắc đến chuyện của Từ Lâm chút nào.
Nhưng bọn họ cứ nói qua nói lại về một người khác.
Một lúc sau, tôi mới nhận ra bọn họ đang nói về Tống Kỷ Dương.
Hình ảnh của anh trong căn phòng kín cầm đạo cụ bỗng hiện lên trong đầu, tôi nản lòng ngồi phịch xuống ghế thì thầm:
“Có những người bề ngoài là giáo viên, nhưng thực tế lại là NPC.”
Kể từ khi Từ Lâm và Chu Tiêu đến với nhau, mối quan hệ giữa tôi và anh ta ngày càng ít lại.
Tôi thích thầm Từ Lâm, cố gắng hết sức mong rằng có thể đứng bên cạnh cậu ta. Nhưng kết quả tôi nhận được lại là cậu ta có thể dễ dàng đẩy tôi ra, cũng có thể không chút do dự mà ở bên người khác.
Khi tôi đang ăn mì trong căng tin thì gặp Từ Lâm và Chu Tiêu nắm tay đi đến.
Nhìn thấy đôi tay nắm chặt của họ, tô mì trong miệng bỗng trở nên nhạt nhẽo.
Từ Lâm không chút ngại ngần hỏi tôi có thể ngồi ở đây không. Tôi yên lặng nuốt mì trong miệng, đang nghĩ làm thế nào để từ chối thì giọng Tống Kỷ Dương đã vang lên từ xa.
“Ôi, bạn học Lạc Hoa Hoa? Trùng hợp quá!”
Cuối cùng, bốn người chúng tôi ngồi cùng nhau, Tống Kỷ Dương cũng ăn mì giống như tôi.
Mặc dù hơi may mắn là anh ngồi cùng với bọn tôi, khiến tôi không cảm thấy quá ngại ngùng, nhưng cái tổ hợp kỳ quái này khiến chúng tôi đặc biệt im lặng.
Sau đó, chính Chu Tiêu đã phá vỡ bầu không khí, cô ta nói: “Nghe nói phòng bí mật bên đường Thanh Kiều rất hay, chúng tôi định đi chơi, Hoa Hoa có muốn đi cùng không?”
Tôi ngớ ra, đó chẳng phải là nơi tôi và Từ Lâm đã chơi lần trước sao. Tôi cúi đầu, không muốn đi.
Hơn nữa, tôi và Từ Lâm là bạn học chứ không phải là bạn cùng lớp với Chu Tiêu. Cô ta là ai mà gọi tôi là Hoa Hoa?
Có vẻ như bầu không khí trở nên ngột ngạt, Từ Lâm thấy tôi không nói gì thì có chút không vui: “Lạc Hoa Hoa, cậu đi hay không cũng phải nói một câu chứ.”
Tôi nắm chặt đôi đũa, bỗng nhận ra dường như giọng điệu cậu ta khi nói chuyện với tôi luôn mang sự thiếu kiên nhẫn như vậy.
“Tôi không…”
“Tôi biết chỗ đó, rất đáng sợ. Bạn học à, nếu bạn muốn đi thì phải chuẩn bị tâm lý thật tốt. Tôi nghe nói nhiều chàng trai sợ tới mức còn đẩy con gái ra ngoài nữa đó.”
Tống Kỷ Dương lịch sự lau miệng bằng khăn giấy, cắt đứt lời tôi định nói, sau khi nói xong thì đứng dậy cười:
“Tôi đã no rồi, tôi đi trước đây.”
Ơ…
So với giọng điệu thoải mái vui vẻ của anh, sắc mặt Từ Lâm có vẻ không được tốt lắm.
4
Sau đó, Từ Lâm hoàn toàn không nhắc lại chuyện này.
Nhìn xem, tôi có đi hay không cũng không quan trọng, điều quan trọng là tôi không thể không trả lời câu hỏi của Chu Tiêu.
Khi tôi nghĩ rằng mình sẽ buồn lâu vì một mối tình đơn phương không có kết quả, thì lớp học của Tống Kỷ Dương đã ngăn cản tôi.
Tôi không nhớ bắt đầu từ tiết học nào, Tống Kỷ Dương bắt đầu sử dụng phần mềm điểm danh để chọn ngẫu nhiên người trả lời câu hỏi.
Ban đầu cũng không phải chuyện lớn, nhưng không hiểu sao xác suất tôi bị chọn lại cực kỳ cao, mười lần thì có đến tám lần là tôi.
Nếu trả lời sai tôi còn phải tra cứu tài liệu sau giờ học, viết lại giao cho anh.
Điều này buộc tôi phải chăm chú nghe giảng, chuẩn bị bài thật tốt, ôn tập kỹ lưỡng, không có thời gian rảnh để nghĩ đến những chuyện linh tinh khác.
Ngay cả bạn cùng phòng cũng không thể nhìn nổi, hỏi có phải tôi đã đắc tội với Tống Kỷ Dương không.
Tôi ôm theo thắc mắc này cho đến khi gặp lại anh ở cửa thư viện, mới hỏi ra miệng.
Tống Kỷ Dương nhíu mày nói: "Sao em lại nghĩ như vậy?"
"Không phải sao? Vậy tại sao anh luôn chọn tôi để trả lời câu hỏi?"
"Không phải do tôi chọn, mà là phần mềm điểm danh chọn."
Tôi: "…"
Nói cũng đúng.
Vậy… "Anh có muốn thử đổi phần mềm khác không?" Tôi thử hỏi.
Tống Kỷ Dương đồng ý ngay lập tức.
Vậy là ở tiết học tiếp theo, anh đã đổi sang ba loại phần mềm khác nhau. Nhưng xác suất tôi bị chọn không những không giảm mà còn tăng lên.
Tôi mệt mỏi quá…
Tôi bắt đầu tính toán thời gian còn lại cho đến khi kết thúc khóa học.
Nhưng trước khi điều đó xảy ra, tôi không thể thoát khỏi móng vuốt của Tống Kỷ Dương.
Cuộc hội thoại gửi bài tập qua WeChat cho anh chưa bao giờ rời khỏi ba vị trí đầu tiên.
Để câu giờ, tôi thường giữa đêm khuya mới lề mề gửi đáp án cho anh.
Điều làm tôi ngạc nhiên là, lần nào bên kia cũng trả lời ngay lập tức.
Có một lần tôi không nhịn được hỏi tại sao muộn như vậy Tống Kỷ Dương còn chưa đi ngủ, phải đợi một lúc lâu mới nhận được câu trả lời.
"Em đoán xem."
Tôi: "…"
Quá vô lý.
Khi nhận được tin nhắn từ Từ Lâm, tôi hơi mơ hồ. Thời gian qua, ngày nào tôi cũng đau đầu vì bài tập tiếng Anh, có vẻ như đã lâu tôi không nghĩ đến cậu ta.
Nhưng tin nhắn này của cậu ta lại khiến tôi hơi nghi ngờ.
"Cậu có mối quan hệ gì với thầy giáo dạy thay đó?"
Mối quan hệ gì?
Quan hệ thầy trò chứ còn gì nữa.
Tôi vừa định gửi câu này cho Từ Lâm, bên kia lại gửi một tin nhắn khác:
"Trường học cấm thầy trò yêu nhau."
Đây là lần đầu tiên tôi không trả lời tin nhắn của Từ Lâm kể từ khi quen biết nhau.
Tôi nhìn chằm chằm vào câu này rất lâu, một vài suy nghĩ nhanh chóng nảy mầm trong đầu.
Nhưng tôi lại sợ mình tự đa tình, nên giả vờ vô tình đăng một số trạng thái giống nhau lên vòng bạn bè, chỉ để một mình Tống Kỷ Dương xem được.
Cuối cùng, dưới một trong những trạng thái tôi đăng, anh đã bình luận một câu:
"Tôi sẽ cho em biết một bí mật."
Khi nhìn thấy bình luận này, trái tim tôi lại đập thình thịch, có chút lo lắng nhưng cũng có chút mong chờ, không thể diễn tả được.
Sau đó…
Không có sau đó.
Kể từ đó, vì bí mật chưa nói ra này mà tôi không còn ngủ yên giấc nữa.